THỨ NĂM - TUẦN XXXI THƯỜNG NIÊN
Bài đọc: Rm 14,7-12; Lc 15,1-10
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca
Khi ấy, những người thu thuế và các người tội lỗi đều lui tới với Đức Giêsu để nghe Người giảng. Còn những người Pharisêu và các kinh sư thì lẩm bẩm: “Ông này đón tiếp phường tội lỗi và cùng ngồi ăn uống với chúng!”
Bấy giờ Đức Giêsu nói với họ dụ ngôn này: “Ai trong các ông có một trăm con chiên, mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất? Khi tìm được, người ấy vui mừng vác nó lên vai, trở về nhà, mời bạn bè hàng xóm lại mà nói: ‘Anh em hãy chia vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó’.
Cũng vậy, trên trời sẽ vui mừng vì một người tội lỗi hối cải, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần hối cải”.
Hoặc dụ ngôn khác: “Ai có mười đồng bạc mà mất một đồng, lại không thắp đèn, quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được? Khi tìm được, bà mời bạn bè hàng xóm lại mà nói: ‘Chị em hãy chia vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng bạc tôi đã mất’. Cũng thế, các thiên thần của Thiên Chúa sẽ vui mừng vì một người tội lỗi hối cải”.
Suy niệm
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay mở ra cho chúng ta một hướng sống nền tảng của người Kitô hữu: “Dù sống hay dù chết, chúng ta đều thuộc về Chúa”. (Rm 14,8). Mỗi giây phút của cuộc đời đều phải quy hướng về Chúa, để Ngài là cùng đích, là động lực và là ý nghĩa duy nhất của sự sống.
Thánh Phaolô khẳng định: “Không ai trong chúng ta sống cho chính mình, và cũng không ai chết cho chính mình. Nếu chúng ta sống, là sống cho Chúa; nếu chúng ta chết, là chết cho Chúa”. Câu nói tưởng chừng giản dị, nhưng lại chứa đựng một chân lý thần học sâu sắc: đời sống Kitô hữu không còn thuộc về chính mình nữa, mà đã được trao phó hoàn toàn cho Thiên Chúa, trong Đức Kitô. Mọi sự sống của chúng ta, từ hơi thở, công việc, vui buồn, thành bại, đều được lồng trong chương trình yêu thương của Ngài.
Chính vì thế, Thánh Phaolô mạnh mẽ cảnh tỉnh những ai sống trong thái độ kiêu căng, tự mãn, hay xét đoán người khác. Vì chỉ có Thiên Chúa mới là Đấng phán xét công minh. Mỗi người phải “trả lẽ về chính mình với Thiên Chúa”, một sự thật giúp ta khiêm tốn, sống công bình, và hướng lòng về Đấng là Chúa của sự sống và cái chết.
Ai sống cho mình, người ấy khép lại ơn cứu độ. Ai sống cho Chúa, người ấy mở lòng đón nhận lòng thương xót vô biên.
Các kinh sư và biệt phái thời Chúa Giêsu tự cho mình là người công chính. Họ xét đoán, khinh miệt người tội lỗi và ngăn cản họ đến gần Chúa. Nhưng Đức Giêsu, vị Mục Tử nhân lành, lại đến để tìm kiếm và cứu vớt những gì đã hư mất (x. Lc 19,10).
Hai dụ ngôn “Con chiên lạc” và “Đồng bạc bị mất” diễn tả cách tuyệt đẹp tấm lòng của Thiên Chúa: Người không an lòng khi một linh hồn xa Ngài; Người không ngừng tìm kiếm, thắp sáng, dò dẫm từng ngóc ngách của cuộc đời con người, cho đến khi tìm lại được điều đã mất.
Hình ảnh người mục tử vác chiên lạc trên vai và người phụ nữ vui mừng vì tìm được đồng bạc đã mất chính là biểu tượng của niềm vui cứu độ. Niềm vui ấy không chỉ là của Thiên Chúa, mà lan tỏa đến cả trời cao, đến các thiên thần và toàn thể các thánh. Đó là niềm vui khi một linh hồn tội lỗi biết sám hối trở về.
Nếu trong bài đọc I, Thánh Phaolô mời gọi ta hướng về Chúa như là cùng đích của cuộc đời, thì trong Tin Mừng, Chúa Giêsu chỉ cho ta cách sống cụ thể của người thuộc về Chúa: sống với lòng khiêm tốn, nhận mình là tội nhân, và luôn sẵn sàng hoán cải. Người “sống cho Chúa” không phải là người không có tội, mà là người biết mình cần đến lòng thương xót Chúa. Người ấy không tự tôn, không xét đoán ai, vì hiểu rằng chỉ có một mình Chúa là Đấng thấu suốt mọi tâm hồn. Kẻ tự cho mình là công chính thì khép lòng trước ân sủng, còn người biết mình tội lỗi thì mở lòng để được cứu độ.
Thật vậy, mọi người đều là tội nhân trước nhan Chúa. Chỉ có ai hướng lòng về Chúa, nhận ra sự yếu đuối của bản thân, và tin tưởng nơi tình yêu tha thứ của Ngài, mới thực sự sống cho Chúa. Còn ai tự mãn, tự cho mình vô tội, thì đã khép lại cánh cửa đón nhận ơn cứu độ.
Sám hối không chỉ là nhận lỗi, nhưng là đổi hướng cuộc đời, từ sống cho mình sang sống cho Chúa. Đó là bước ngoặt của lòng tin: biết buông bỏ kiêu căng, biết để Chúa dẫn dắt, biết đón nhận ánh sáng Lời Ngài soi chiếu.
Người phụ nữ trong dụ ngôn đã thắp đèn để tìm đồng bạc. Đèn đó chính là Lời Chúa, ánh sáng dẫn ta trở về. Người mục tử đi tìm con chiên lạc, đó là hình ảnh Đức Kitô đến trong cuộc đời ta, qua Thánh Thể, Bí tích Hòa Giải, và qua tình yêu của Giáo hội.
Mỗi lần ta sám hối, trở về với Chúa, là một lần cả thiên đàng vui mừng. Mỗi lần ta hoán cải, là một lần Chúa Giêsu “vác ta lên vai”, đưa ta trở lại đàn chiên yêu dấu của Người.
Trong Thánh lễ, chúng ta được mời vào bàn tiệc yêu thương, nơi chính Chúa Giêsu hiến thân cho ta qua Thịt và Máu Ngài. Trước khi rước Chúa, Giáo hội mời ta thốt lên lời của viên đại đội trưởng năm xưa: “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ được lành mạnh”. Đó là lời cầu nguyện tuyệt đẹp của người biết mình tội lỗi nhưng vẫn tin vào lòng thương xót. Chính trong sự khiêm tốn ấy, ta được Chúa đón nhận, được chữa lành và được thông phần vào niềm vui của Nước Trời.
Câu hỏi xét mình
* Tôi có đang sống cho Chúa, hay tôi vẫn sống cho chính mình, cho danh vọng, lợi ích và ý riêng?
* Tôi có nhìn tha nhân bằng ánh mắt của lòng thương xót, hay bằng cái nhìn xét đoán và tự cao?
* Tôi có thường xuyên trở về với Chúa qua Bí tích Hòa Giải, để cảm nghiệm niềm vui của người được tha thứ không?
Lạy Chúa Giêsu là Mục Tử nhân lành,
Chúa đã đến để tìm kiếm và cứu vớt con chiên lạc là con.
Xin cho con biết sống mỗi ngày cho Chúa và vì Chúa,
để mọi lời con nói, việc con làm đều phản chiếu tình yêu của Ngài.
Xin dạy con biết khiêm tốn nhận mình yếu đuối,
để luôn cậy trông nơi lòng thương xót của Chúa.
Xin giúp con tránh xa thói xét đoán, kiêu căng,
nhưng biết cảm thông và nâng đỡ anh em con trong đức tin.
Lạy Chúa, khi con được tham dự bàn tiệc Thánh Thể,
xin biến đổi con nên giống Chúa, hiền lành, nhân hậu và đầy yêu thương,
để trong mọi hoàn cảnh, con biết loan báo niềm vui:
“Chúa đã tìm thấy con, và con đã được thuộc về Chúa mãi mãi”.
Amen.