Suy niệm Lời Chúa - Thứ Tư Tuần 31 Thường niên c ( Ngày 05/11/2025)

 

THỨ TƯ - TUẦN XXXI THƯỜNG NIÊN


Bài đọc: Rm 13,8-10; Lc 14,25-33

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca

Khi ấy, có rất đông người cùng đi đường với Đức Giêsu. Người quay lại bảo họ: “Nếu ai đến với Ta mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ Ta được. Ai không vác thập giá mình mà theo Ta, thì không thể làm môn đệ Ta được.

Ai trong anh em muốn xây một cái tháp mà trước tiên không ngồi xuống tính toán phí tổn, xem có đủ để hoàn tất hay không? Kẻo lỡ đặt nền móng rồi mà không đủ sức hoàn thành, thì mọi người thấy vậy sẽ bắt đầu chế nhạo: ‘Anh ta đã khởi công xây mà không hoàn thành nổi!’ Hoặc có vua nào sắp đi giao chiến với một vua khác mà trước tiên không ngồi xuống bàn tính xem mình có thể, với mười ngàn quân, đương đầu với đối phương dẫn hai mươi ngàn quân đến đánh mình chăng? Nếu không đủ sức, thì khi đối phương còn ở xa, nhà vua ấy sai sứ đi cầu hòa. Cũng vậy, ai trong anh em không từ bỏ tất cả những gì mình có, thì không thể làm môn đệ Ta được”.

Suy niệm

Thoạt nghe những lời Chúa Giêsu nói trong Tin Mừng hôm nay, ai trong chúng ta cũng có thể cảm thấy xao động: con đường theo Chúa xem ra quá khắt khe, quá khó! Bởi vì Người mời gọi ta yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự, hơn cả những người thân yêu nhất của mình; yêu thương tha nhân như chính bản thân; và nhất là, phải vác thập giá mình mà theo Chúa. Nhưng tại sao lại là “thập giá”? Tại sao làm môn đệ Chúa không phải là vinh quang, là hạnh phúc dễ dàng, mà lại là một hành trình của hy sinh, của từ bỏ, của đau khổ?

Thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Rôma nhắc nhở: “Đừng mắc nợ ai điều gì, ngoài việc phải yêu thương nhau, vì ai yêu người thì đã chu toàn Lề Luật”. (Rm 13,8).

Như thế, điều kiện căn bản để sống đời môn đệ là tình yêu. Nhưng tình yêu ấy không phải chỉ là cảm xúc, hay sự gắn bó tự nhiên với người thân và của cải, mà là một tình yêu có tính siêu nhiên, phát xuất từ chính Thiên Chúa, Đấng đã yêu thương ta đến hiến mạng sống mình. Chính ở đây, cuộc chiến nội tâm bắt đầu: Một bên là bản tính tự nhiên, luôn tìm an toàn, tiện nghi, gắn bó với những gì “thuộc về mình”; Bên kia là tiếng gọi của Đức Kitô, mời ta ra khỏi chính mình, từ bỏ, trao hiến, và vác thập giá.

Cuộc chiến này không diễn ra bên ngoài, mà ngay trong tâm hồn mỗi người. Và chính nơi đó, thập giá xuất hiện, không phải như một hình phạt, nhưng là một con đường thanh luyện, để ta học yêu như Chúa yêu.

Thập giá, con đường tự do và tình yêu

Chúa Giêsu không mời gọi chúng ta ôm lấy khổ đau một cách mù quáng. Người mời gọi ta tự do chọn lựa thập giá, bởi vì chỉ qua đó, ta mới thực sự yêu và được giải thoát khỏi ách nô lệ của bản thân.

Ai dám “vác thập giá mình” là người biết nhận ra rằng: mỗi đau khổ, thử thách, mất mát trong đời không phải là vô nghĩa, nhưng là cơ hội để yêu mến và hiến thân. Khi ta đón nhận thập giá trong đức tin, thì chính thập giá ấy trở thành đường lên Núi Sọ, nơi ta được gặp gỡ Đấng Cứu Chuộc và chia sẻ vinh quang phục sinh của Người. Thập giá không phá hủy ta, nhưng thanh luyện ta. Nó không cướp đi tự do, nhưng mở ra tự do thật: tự do để yêu, tự do để dâng hiến, tự do để sống theo thánh ý Thiên Chúa.

Thập giá của ta nhiều khi thật nặng nề: bệnh tật, nghèo khó, hiểu lầm, cô đơn, thất bại, những nỗi khổ tâm không ai thấu. Có lúc ta muốn buông bỏ, muốn chạy trốn. Nhưng Chúa Giêsu dạy ta một bí quyết: “Ai muốn theo Ta, hãy vác thập giá mình mà theo”. (Mt 16,24). Vác theo sau Chúa, đó là bí quyết!

Khi ta bước đi sau Chúa, ta không còn vác thập giá một mình. Thập giá của ta được đặt trên đôi vai của Đấng đã từng vác thập giá lên đồi Golgotha. Bước theo Người, ta được học cách yêu, cách chịu đựng, cách phó thác, cách kiên trì. Và như thế, thập giá trở nên nhẹ nhàng hơn, bởi vì nó được vác trong tình yêu và được chia sẻ cùng Đấng yêu thương ta vô cùng.

Chúa Giêsu nói: “Hỡi những ai lao nhọc và gánh nặng, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho các con nghỉ ngơi bồi dưỡng”. (Mt 11,28) Người không hứa rằng sẽ lấy đi thập giá, nhưng hứa ban sức mạnh để ta có thể vác. Nguồn sức mạnh ấy được trao ban trong bàn tiệc Thánh Thể, nơi Người hiến chính Mình và Máu Thánh để nuôi dưỡng ta, giúp ta tiếp tục bước đi.

Tin Mừng hôm nay cho thấy Chúa Giêsu không muốn các môn đệ theo Người một cách mơ hồ. Người đòi hỏi sự dứt khoát, như người xây tháp phải tính toán trước, hay vua đi đánh trận phải biết sức mình. Nghĩa là: theo Chúa không thể nửa vời.

Ai muốn trở thành môn đệ đích thực, phải tính toán nghiêm túc:

Có sẵn sàng từ bỏ của cải, danh vọng, tiện nghi không?

Có dám yêu Chúa trên cả cha mẹ, bạn bè, chính mạng sống mình không?

Có sẵn sàng vác thập giá và trung thành đến cùng không?

Những câu hỏi ấy không chỉ dành cho ai đi tu, mà cho mọi Kitô hữu, vì mọi người đều được mời gọi nên thánh, nghĩa là nên giống Chúa Giêsu trong mọi sự.

Thập giá trong đời sống thường ngày

Thập giá không chỉ là gỗ và đinh. Thập giá là:

* Khi ta tha thứ cho người xúc phạm mình, dù lòng vẫn đau.
* Khi ta trung thành trong bổn phận, dù không ai nhìn thấy.
* Khi ta chăm sóc người bệnh, người già, dù mệt mỏi.
* Khi ta hy sinh niềm vui riêng để phục vụ cộng đoàn, giáo xứ, gia đình.
* Khi ta chấp nhận mất mát vật chất để sống trung thực, công bằng.

Mỗi hành động nhỏ ấy là một nhịp đinh đóng lên thập giá của tình yêu, và cũng là một bước đến gần Đức Kitô hơn.

Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã dạy con rằng không ai có thể làm môn đệ Chúa nếu không vác thập giá mình mà theo.
Xin cho con biết đón nhận thập giá đời con với lòng yêu mến và tin tưởng.
Xin cho con đừng sợ hãi hy sinh, đừng chạy trốn đau khổ,
nhưng biết nhìn thấy trong mọi thử thách dấu chỉ tình yêu của Chúa đang thanh luyện con.

Xin cho con biết theo Chúa từng ngày,
biết bước đi sau lưng Chúa để học cách yêu, cách kiên trì, cách phục vụ.
Xin Thánh Thể Chúa nuôi dưỡng con mỗi ngày,
để con đủ sức vác thập giá mình với niềm vui và hy vọng,
để cuộc đời con trở nên dấu chỉ tình yêu cứu độ của Chúa giữa trần gian.
Amen.



Mới hơn Cũ hơn
DÒNG NỮ TỲ CHÚA GIÊSU TÌNH THƯƠNG