THỨ NĂM - TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN
Bài đọc 1: Rm 8,31b-39; Tin Mừng: Lc 13,31-35
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca
Trong ngày ấy, có mấy người biệt phái đến gần thưa Chúa Giêsu rằng: “Xin Thầy lên đường và đi khỏi đây, vì Hêrôđê toan giết Thầy”.
Người trả lời họ: “Hãy đi nói với con cáo đó: Này Ta trừ quỷ và chữa bệnh hôm nay và ngày mai, và ngày thứ ba Ta hoàn tất. Tuy nhiên, hôm nay, ngày mai và ngày mốt, Ta còn phải đi, vì không lẽ một tiên tri phải giết chết ngoài thành Giêrusalem.
Giêrusalem, Giêrusalem, ngươi giết các tiên tri và ném đá những kẻ được sai đến với ngươi. Đã bao lần Ta muốn tụ tập con cái ngươi lại, như gà mẹ ấp ủ con mình dưới cánh, mà các ngươi không chịu. Này, nhà các ngươi sẽ bị bỏ hoang. Nhưng Ta bảo các ngươi: các ngươi sẽ không còn thấy Ta, cho đến khi các ngươi thốt lên: 'Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Chúa'”.
Suy niệm
Có hai thực tại quan trọng song hành trong đời sống đức tin: Một là Thiên Chúa yêu thương chúng ta vô điều kiện, và hai là chúng ta khám phá ra tình yêu đó. Bài đọc 1 hôm nay là một bản hùng ca về thực tại thứ nhất. Thánh Phaolô, sau khi đã trải qua muôn vàn thử thách, đã thốt lên một xác tín không gì lay chuyển: "Nếu Thiên Chúa ở với chúng ta, ai sẽ chống lại chúng ta? ... Ai sẽ tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Kitô? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, bắt bớ, đói rách, trần truồng, nguy hiểm, gươm giáo?... Tôi thâm tín rằng: cả sự chết lẫn sự sống... hay bất cứ một loài thụ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta." (Rm 8, 31b. 35. 38-39)
Tình yêu đó là một hồng ân vô giá, được ban tặng qua chính Chúa Giêsu, Đấng đã yêu thương thế gian đến nỗi hy sinh mạng sống mình làm giá chuộc.
Thế nhưng, bài Tin Mừng lại là một bi kịch về thực tại thứ hai: con người đã không khám phá ra, hay tệ hơn, đã cố tình khước từ tình yêu ấy. Hai nhân vật tiêu biểu cho sự khước từ này là vua Hêrôđê và chính thành Giêrusalem.
Hêrôđê muốn giết Chúa Giêsu. Tại sao? Chúa Giêsu gọi ông là "con cáo đó", một hình ảnh của sự xảo quyệt và hèn nhát. Động cơ của Hêrôđê không phải là sự hiểu lầm, mà là sự cố tình nhắm mắt trước chân lý. Ông ỷ vào địa vị và quyền thế. Tình yêu và sự thật mà Chúa Giêsu mang đến là một mối đe dọa cho ngai vàng của ông. Thay vì mở lòng học hỏi, tâm hồn chai cứng của Hêrôđê đã chọn cách tiêu diệt sự sống, chà đạp lên chính hồng ân cứu độ. Ông là biểu tượng cho những ai thà bám víu lấy quyền lực trần thế còn hơn là đón nhận Nước Trời.
Nếu sự khước từ của Hêrôđê là thù địch, thì sự khước từ của Giêrusalem còn đau đớn hơn: đó là sự vô tình. Đây là thành thánh, thủ đô tôn giáo, nơi Thiên Chúa chọn để ngự. Đây là nơi lẽ ra phải nhận ra Đấng Messia đầu tiên.
Chúa Giêsu đã dùng một hình ảnh tột cùng của sự dịu dàng: "Đã bao lần Ta muốn tụ tập con cái ngươi lại, như gà mẹ ấp ủ con mình dưới cánh, mà các ngươi không chịu."
Tình yêu của Thiên Chúa không phải là một sức mạnh áp đặt, nhưng là một lời mời gọi đầy kiên nhẫn. Như gà mẹ xòe cánh che chở đàn con khỏi diều hâu, Thiên Chúa đã bao lần muốn bảo vệ dân Ngài khỏi tội lỗi và sự dữ. Nhưng họ đã "không chịu". Họ bận rộn với đền thờ nguy nga, với những của lễ hình thức, mà không nhận ra chính Thiên Chúa đang ở giữa họ.
Vì khước từ tình yêu, hậu quả thật thảm khốc: "Này, nhà các ngươi sẽ bị bỏ hoang." Khi không có Thiên Chúa là cốt lõi, mọi sự hào nhoáng bên ngoài, dù là đền thờ hay địa vị, đều trở nên vô ích và hoang vu.
Câu chuyện minh họa: Ngọn hải đăng bị lãng quên
Có một ngọn hải đăng cũ kỹ nhưng vô cùng kiên cố, đứng sừng sững trên một mỏm đá hiểm trở. Người gác hải đăng là một ông lão đã dành cả đời mình ở đó. Ông thuộc lòng từng dòng hải lưu, từng cơn bão.
Một ngày kia, một con tàu du lịch hiện đại, sáng rực ánh đèn và đầy ắp công nghệ, đi ngang qua. Thuyền trưởng của con tàu, một người trẻ tuổi đầy kiêu hãnh, nhìn thấy ngọn hải đăng và ra lệnh cho hoa tiêu: "Tránh xa cái tàn tích cũ kỹ đó ra. Chúng ta có radar, có định vị vệ tinh, không cần thứ ánh sáng lỗi thời đó."
Đêm đó, một cơn bão bất ngờ ập đến, mạnh hơn mọi dự báo. Hệ thống điện tử trên tàu bị nhiễu loạn. Con tàu mất phương hướng. Người thuyền trưởng trẻ tuổi tuyệt vọng nhìn vào màn hình radar vô dụng.
Từ xa, qua màn mưa bão, ông lão gác hải đăng vẫn kiên trì chiếu ngọn đèn của mình. Ánh sáng đó quét qua bóng tối, chỉ cho con tàu thấy đâu là những mỏm đá ngầm chết chóc và đâu là luồng lạch an toàn duy nhất.
Như gà mẹ ủ con, ánh sáng đó muốn "tụ tập" con tàu vào nơi an toàn, nhưng vị thuyền trưởng kiêu hãnh đã "không chịu" tin vào nó. Và trong cơn bão, con tàu sang trọng ấy đã đâm vào đá ngầm, trở nên hoang vu.
Giêrusalem, giống như vị thuyền trưởng, đã có tất cả (Đền thờ, Lề luật), nhưng lại từ chối ánh sáng cứu độ duy nhất là Đức Kitô. Hêrôđê, vì quyền lực, muốn dập tắt ánh sáng đó. Còn Thánh Phaolô, ngài đã nhận ra rằng ánh sáng đó chính là tình yêu không gì dập tắt nổi.
Câu hỏi xét mình
- Giống như Hêrôđê, có khi nào tôi coi Lời Chúa hoặc lời khuyên của Hội Thánh là một "mối đe dọa" cho sự nghiệp, kế hoạch, hay lối sống tự do của tôi không?
- Tôi có đang "chai cứng" tâm hồn, từ chối học hỏi chân lý, và chỉ muốn nghe những gì phù hợp với ý riêng mình?
- Giống như Giêrusalem, tôi có đang quá tự hào về đời sống đạo "hình thức" của mình (đi lễ, đọc kinh) mà quên mất việc đón nhận một Đức Kitô sống động và cụ thể nơi tha nhân không?
- Khi Chúa giang rộng "cánh" (qua các biến cố, qua lời khuyên, qua tiếng lương tâm) để bảo vệ tôi, tôi có "chịu" nép mình vào, hay tôi cố chấp đi theo con đường riêng của mình?
- Trong những "gian truân, khốn khổ" của cuộc đời (Bài đọc 1), tôi có tin rằng không gì tách tôi khỏi tình yêu Chúa, hay tôi dễ dàng oán trách và xa lánh Ngài?
Lời nguyện
Lạy Chúa Giêsu,
Chúng con cảm tạ Chúa vì tình yêu kiên vững không gì lay chuyển. Xin ban cho chúng con đức tin mạnh mẽ, để tin rằng không khổ đau hay sự chết nào có thể tách chúng con khỏi tình yêu của Ngài. Xin đổi mới trái tim chúng con, đừng để chai đá như Hêrôđê hay vô tâm như Giêrusalem, nhưng biết mở lòng đón nhận Chúa mỗi ngày, để được nên đồng hình đồng dạng với Ngài trong tình yêu muôn đời.
Amen.