Suy Niệm Lời Chúa - Thứ Sáu Tuần 3 Mùa Vọng - Ngày 19 tháng 12


NGÀY 19 THÁNG 12

Tl 13,2-7.24-25; Lc 1,5-25

✠ Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca

Thời vua Hêrôđê cai trị miền Giuđê, có một tư tế tên là Dacaria, thuộc nhóm Abigia; vợ ông là Êlisabét, cũng thuộc dòng dõi Aharon.

Cả hai đều là người công chính trước mặt Thiên Chúa, sống đúng theo mọi điều răn và mệnh lệnh của Chúa, không ai chê trách được điều gì. Nhưng họ không có con, vì bà Êlisabét hiếm hoi, và cả hai đã cao niên.

Một hôm, khi ông đang làm việc tư tế trước mặt Thiên Chúa theo phiên của nhóm mình, thì theo tục lệ tư tế, ông được rút thăm để vào dâng hương trong đền thờ Chúa. Toàn thể dân chúng đứng cầu nguyện ở bên ngoài trong giờ dâng hương.

Bỗng có thiên thần Chúa hiện ra với ông, đứng bên phải hương án. Thấy vậy, ông Dacaria bối rối sợ hãi. Nhưng thiên thần bảo ông: “Đừng sợ, Dacaria, vì lời ông cầu xin đã được nhậm lời. Bà Êlisabét vợ ông sẽ sinh cho ông một con trai, và ông phải đặt tên cho con là Gioan. Ông sẽ được vui mừng hoan hỷ, và nhiều người cũng sẽ vui mừng vì con trẻ ấy ra đời. Vì em sẽ nên cao trọng trước mặt Chúa, sẽ đầy Thánh Thần ngay từ khi còn trong lòng mẹ, và sẽ đưa nhiều con cái Israel trở về với Đức Chúa là Thiên Chúa của họ.”

Ông Dacaria thưa với thiên thần: “Dựa vào đâu mà tôi biết được điều ấy? Vì tôi đã già, và nhà tôi cũng đã cao niên.”

Thiên thần đáp: “Ta là Gáprien, hằng đứng chầu trước mặt Thiên Chúa; ta được sai đến nói với ông và loan báo tin mừng này. Nhưng vì ông không tin lời ta, là những lời sẽ được ứng nghiệm đúng thời, nên ông sẽ bị câm, không nói được cho đến ngày các điều ấy xảy ra.”

Dân chúng chờ đợi ông Dacaria và lấy làm lạ vì ông ở lâu trong đền thờ. Khi ra khỏi đó, ông không nói được với họ, và họ hiểu là ông đã thấy thị kiến trong đền thờ. Còn ông thì chỉ ra hiệu cho họ và vẫn bị câm.

Khi mãn thời gian phục vụ, ông trở về nhà. Sau đó, bà Êlisabét vợ ông thụ thai. Bà ẩn mình năm tháng và nói: “Chúa đã làm cho tôi như thế đó, khi Người đoái thương cất nỗi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời.”

Suy niệm

Mỗi người được sinh ra trong trần gian đều mang một vai trò, một nhiệm vụ đặc biệt trong công trình cứu độ của Thiên Chúa. Samson được sinh ra để giải thoát dân Israel khỏi ách thống trị của người Philitinh. Gioan Tẩy Giả được tràn đầy Thánh Thần ngay từ khi còn trong lòng mẹ để trở thành vị Tiền Hô, dọn đường cho Đấng Cứu Thế. Cả hai đều được sinh ra nhờ sự can thiệp lạ lùng của Thiên Chúa, được sinh bởi những bà mẹ son sẻ, và đều được Thánh Thần hướng dẫn, nên đã sống giữa thế gian mà không thuộc về thế gian. Cuộc đời các ngài trở thành dấu chỉ sống động về sự hiện diện và quyền năng của Thiên Chúa giữa dân Người.

Thế nhưng, từ khi Chúa Giêsu làm người, Thiên Chúa không còn cần đến những can thiệp “lạ lùng” theo kiểu cũ ấy nữa. Bởi vì nơi mầu nhiệm Nhập Thể, vận mệnh của toàn thể nhân loại đã được biến đổi tận căn: từ thân phận thuộc về trần gian, con người được nâng lên để thuộc về Nước Trời; từ thân phận hư nát, con người được mời gọi bước vào địa vị làm con Thiên Chúa. Khi Con Thiên Chúa mang lấy thân phận phàm nhân, Ngài đã thực sự liên đới với tất cả mọi người. Như các chi thể sống nhờ đầu thế nào, thì từ nay, chúng ta cũng được sống nhờ Ngài như thế. Từ khi Chúa Giêsu giáng sinh và đảm nhận trọn vẹn kiếp sống nhân loại của chúng ta, thì mỗi con người được sinh ra trong trần gian này đều là một “can thiệp đặc biệt” của Thiên Chúa.

Sự can thiệp này còn lớn lao hơn cả việc sinh ra của Samson và Gioan. Samson và Gioan được sinh ra để dọn đường cho Thiên Chúa; còn mỗi Kitô hữu chúng ta được sinh ra để gắn bó với Đức Kitô, nên một với Ngài, và nhờ Ngài được tham dự vào chính sự sống của Thiên Chúa. Biến cố Giáng Sinh đã thay đổi toàn bộ cục diện của lịch sử nhân loại: đó là sự can thiệp chung cuộc và dứt khoát của Thiên Chúa. Từ nay, Người không cần những can thiệp độc đáo nơi một vài nhân vật đặc tuyển, bởi vì mỗi người đã trở thành nhân vật đặc tuyển của Người: được nên một với Đức Giêsu, được trở thành hiện thân của Ngài để tiếp tục công trình yêu thương và cứu độ của Ngài giữa thế gian. Chính vì thế, Chúa Giêsu mới có thể khẳng định: “Kẻ nhỏ nhất trong Nước Thiên Chúa còn cao trọng hơn Gioan.”

Thiên Chúa ban cho chúng ta sự sống nơi trần gian này không phải để từng ngày tiến dần về cõi chết, nhưng để chúng ta học biết sống như Thiên Chúa, bằng cách yêu thương như Thiên Chúa. Chỉ những ai biết yêu thương như Thiên Chúa mới thực sự là con cái của Người. Ai yêu thương thì không phải chết, vì tình yêu mạnh hơn sự chết; và chỉ khi nào tình yêu lớn hơn cả mạng sống, khi ấy tình yêu mới thực sự chiến thắng sự chết.

Chúng ta được sinh ra để học biết sống như Thiên Chúa. Sống như Thiên Chúa là yêu thương cho đến cùng, là tự hủy chính mình để sống cho người khác, và chỉ tìm thấy hạnh phúc đích thực khi thấy người khác được hạnh phúc. Chúa Giêsu đã tự hủy địa vị Con Thiên Chúa, để sống trọn kiếp phàm nhân của chúng ta; Ngài đã hoàn toàn tự hiến, trở nên lương thực nuôi sống chúng ta, hầu làm cho chúng ta được trở nên con cái Cha trên trời. Con đường ấy cũng là con đường của chúng ta: con đường tự xóa mình để sống cho Thiên Chúa và cho tha nhân. Đó là con đường duy nhất dẫn chúng ta đến tư cách làm con Thiên Chúa, và cũng là cách thế duy nhất để sự hiện hữu của chúng ta trở thành niềm vui và Tin Mừng cho thế giới.

Chúa Giêsu vẫn đang ở giữa chúng ta, vẫn đang thông ban sự sống thần linh cho chúng ta, và vẫn mời gọi chúng ta tham dự vào chính địa vị làm Con của Ngài. Hằng ngày, Ngài vẫn hiến mình cho chúng ta trong Thánh Thể, để chúng ta được nên một với Ngài. Ước gì hôm nay, chúng ta biết sống chính sự sống của Đức Kitô, để niềm vui được làm con Thiên Chúa nơi chúng ta ngày một lan tỏa và trở thành ánh sáng cho tất cả những ai đang sống quanh chúng ta.

Lời nguyện

Lạy Chúa Giêsu, Đấng đã đến để cho chúng con được sống và sống dồi dào, xin cho chúng con biết tự hủy như Chúa, biết yêu thương cho đến cùng, để đời sống chúng con trở thành Tin Mừng và niềm vui cho anh chị em mình. Amen.
Mới hơn Cũ hơn
DÒNG NỮ TỲ CHÚA GIÊSU TÌNH THƯƠNG