Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca (Lc 12,1-7)
Khi ấy, có nhiều đám đông dân chúng đứng chung quanh, đến nỗi chen đạp lẫn nhau, nên Chúa Giêsu bắt đầu dạy các môn đệ trước tiên rằng: “Các con hãy ý tứ giữ mình khỏi men biệt phái, nghĩa là sự giả hình. Không có gì che đậy mà không bị tiết lộ ra, và không có gì giấu kín mà chẳng biết được. Vì vậy, những điều các con nói trong nơi tối tăm, sẽ được nói ra nơi sáng sủa, và điều các con nói rỉ tai trong buồng kín, sẽ được rao giảng trên mái nhà.
“Thầy bảo các con là những bạn hữu của Thầy rằng: Các con đừng sợ chi những kẻ giết được thân xác, rồi sau đó không thể làm gì hơn được nữa. Thầy sẽ chỉ cho các con biết phải sợ ai: Hãy sợ Ðấng, sau khi đã giết chết, còn có quyền ném vào địa ngục. Phải, Thầy bảo các con hãy sợ Ðấng ấy.
“Chớ thì năm con chim sẻ không bán được hai đồng tiền sao? Thế mà không một con nào bị bỏ quên trước mặt Thiên Chúa. Hơn nữa, mọi sợi tóc trên đầu các con cũng đã được đếm cả rồi. Vậy các con đừng sợ: các con còn trọng hơn nhiều con chim sẻ”.
Suy niệm
Giữa đám đông hàng vạn người, Chúa Giêsu không nói với tất cả, nhưng hướng lời đầu tiên về phía các môn đệ, những người thân cận, những người đã được kêu gọi để mang Lời của Người đến thế gian. Ngài nói: “Anh em hãy coi chừng men Pharisêu, tức là thói giả hình!” (Lc 12,1)
“Men” chỉ là một chất rất nhỏ, nhưng có sức làm biến đổi cả khối bột. Một chút giả hình, một chút bất nhất giữa lời nói và việc làm, cũng đủ làm mất đi tính tinh tuyền của đức tin và làm hỏng cả đời sống thiêng liêng.
Người Pharisêu thời Chúa Giêsu là những người đặt nặng hình thức, tưởng rằng bằng việc giữ luật tỉ mỉ và làm gương bề ngoài, họ có thể trở nên công chính trước Thiên Chúa. Nhưng bên trong họ lại đầy kiêu ngạo, phán xét, và thiếu lòng thương xót.
Chúa Giêsu vạch trần điều đó: họ che giấu sự thật bằng vỏ bọc đạo đức, xây mồ cho các ngôn sứ để tự nhận mình là người tôn kính Lời Chúa, nhưng thật ra đang nối dài tội ác của cha ông, những kẻ từng giết các ngôn sứ (x. Lc 11,47-52).
Ngày nay, “men giả hình” ấy vẫn hiện diện giữa chúng ta: khi ta chỉ đọc Lời Chúa mà không sống Lời Chúa, khi ta tham dự phụng vụ bằng hình thức nhưng thiếu lòng mến thật sự, khi ta rất nhanh để phê bình người khác, nhưng không bao giờ nhìn vào tội lỗi của chính mình.
Giả hình không chỉ là một tội đạo đức; nó là một thứ men độc làm thối rữa niềm tin từ bên trong, khiến con người mất khả năng đón nhận ánh sáng của Thiên Chúa.
Chúa Giêsu khẳng định: “Không có gì che giấu mà không bị lộ ra, không có gì kín đáo mà người ta sẽ không biết.” (Lc 12,2)
Không có sự giả dối nào tồn tại mãi dưới ánh sáng Thiên Chúa. Mỗi hành vi, lời nói, ý định, dù thầm kín nhất, cũng sẽ được phơi bày trước ánh sáng của Sự Thật.
Ngài dạy các môn đệ: “Những gì anh em nghe trong bóng tối, hãy rao giảng trên mái nhà.” (Lc 12,3)
Đây không chỉ là lời mời gọi rao giảng, mà còn là lời cảnh báo sống động: hãy sống công khai điều con tin, đừng giấu kín Đức Tin trong sự an toàn của bóng tối, đừng sống hai mặt, một cho thế gian, một cho Thiên Chúa.
Đức tin thật là ánh sáng, và ánh sáng không bao giờ sợ bị soi thấy.
Giữa lời cảnh báo về men giả hình, Chúa Giêsu lại nói một câu thật dịu dàng và đầy thân mật: “Thầy nói với anh em là bạn hữu của Thầy.” (Lc 12,4)
Chúa không gọi họ là tôi tớ, nhưng là bạn hữu. Danh hiệu này bao hàm một mối tương quan tuyệt vời: tin cậy, chia sẻ, cùng chung số phận.
Ngài tiết lộ điều sâu kín nhất của Thiên Chúa, và mời gọi họ sống trong tình bạn thánh thiêng: “Anh em đừng sợ những kẻ giết được thân xác, nhưng hãy sợ Đấng có quyền trên linh hồn.” (Lc 12,4-5)
Tình bạn với Chúa Kitô không thể song hành với nỗi sợ hãi thế gian hay lòng giả hình. Ai là bạn hữu của Người thì phải can đảm sống thật, chấp nhận ánh sáng Sự Thật soi rọi vào chính mình.
Đó là một tình bạn trong tự do, nhưng cũng là tình bạn trong vâng phục: chỉ những ai “thi hành ý Cha trên trời” (Mt 12,50) mới thật sự là bạn hữu của Đức Kitô.
Thánh Phaolô đã dùng hình ảnh Ápraham để minh họa điều ấy: “Ápraham đã tin vào Thiên Chúa, và điều đó được kể cho ông là công chính.” (Rm 4,3)
Ápraham không được kể là công chính vì việc làm, vì khi ấy Luật Môsê chưa được ban ra. Ông được kể là công chính vì đã tin, tin một cách triệt để, tin đến mức sẵn sàng rời bỏ quê hương, và hiến tế chính con mình nếu đó là ý Chúa.
Niềm tin ấy không chỉ là sự đồng ý bằng trí óc, mà là một thái độ sống: phó thác, vâng phục và bước đi trong bóng tối.
Chính niềm tin đó làm ông trở thành “bạn hữu của Thiên Chúa” (Gc 2,23), người được Thiên Chúa chia sẻ kế hoạch cứu độ.
Như Ápraham, người môn đệ hôm nay cũng được mời gọi tin vào tình yêu quan phòng của Thiên Chúa, ngay cả khi cuộc đời dường như bấp bênh.
“Ngay cả tóc trên đầu anh em cũng được đếm cả rồi.” (Lc 12,7)
Không gì trong đời ta là ngẫu nhiên. Mọi điều, cả niềm vui, nỗi đau, thành công hay thất bại, đều nằm trong bàn tay quan phòng của Thiên Chúa. Ai sống trong đức tin ấy sẽ không còn sợ hãi, và cũng không cần giả hình để được an toàn hay tán thưởng.
Câu chuyện minh họa: Hai loại ánh sáng
Một học giả lỗi lạc đến gặp một vị tu sĩ để hỏi về việc “sống Lời Chúa”.
Học giả nói:
– “Tôi đọc Kinh Thánh bằng ánh sáng của khoa học, của lý trí, và phân tích từng chữ.”
Tu sĩ hỏi:
– “Vậy ông đã sống được bao nhiêu Lời?”
Học giả đáp:
– “Tôi vẫn còn đấu tranh với nhiều thói quen xấu.”
Tu sĩ dẫn ông ra ngoài, chỉ vào ngọn đèn đường sáng rực:
– “Ánh sáng này chỉ soi sáng vật chất.”
Rồi ông đưa học giả vào phòng thờ, nơi có một ngọn nến nhỏ lung linh:
– “Ánh sáng này là ánh sáng của Đức tin, nó không rực rỡ bên ngoài, nhưng làm ấm lòng và soi sáng tâm hồn.
Sống Lời Chúa không phải là phân tích trong ánh sáng của lý trí, mà là thực thi trong ánh sáng của Đức tin và lòng mến.”
Chỉ khi Đức Tin được nuôi dưỡng bằng Lời Chúa và Thánh Thể, ta mới đủ sức vượt qua thói giả hình, và sống công chính trong sự thật.
Tôi có đang để men giả hình làm hư hỏng đời sống đức tin của mình, bằng những lời nói đạo đức nhưng thiếu hành động bác ái?
Tôi có sống Lời Chúa như “lương thực của Thầy”, nghĩa là coi việc thi hành ý Chúa là niềm vui và sứ mạng, để xứng đáng với danh hiệu “bạn hữu của Đức Kitô”?
Khi gặp sợ hãi, thử thách hay bất công, tôi có tin tưởng rằng Thiên Chúa quan phòng mọi sự, và không một sợi tóc nào rơi ngoài ý Ngài không?
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa gọi con là bạn hữu, một danh hiệu mà con không xứng đáng.
Xin cho con biết xa lánh mọi thứ “men giả hình”,
biết sống trung thực với chính mình và với Chúa,
để ánh sáng Tin Mừng được chiếu tỏa nơi đời sống con.
Xin dạy con biết tin tưởng tuyệt đối vào sự quan phòng của Thiên Chúa Cha,
biết coi mọi biến cố trong đời là cơ hội để sống đức tin sâu xa hơn.
Lạy Chúa, xin làm cho con trở nên người môn đệ trung tín,
người bạn chân thành của Chúa –
không sợ hãi, không giả dối, nhưng sống trong ánh sáng và tình yêu.
Amen