THỨ BẢY
Is 30,19-21.23-26; Mt 9,35-10,1.6-8
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mát-thêu.
Khi ấy, Chúa Giê-su đi rảo khắp các thành phố làng mạc, dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Thấy đoàn lũ dân chúng, Người động lòng xót thương họ, vì họ tất tưởi bơ vơ như những con chiên không có người chăn, Người liền bảo môn đệ rằng: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt thì ít. Các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa”.
Và Người triệu tập mười hai môn đệ, ban cho họ quyền năng trên các thần ô uế, để họ xua đuổi chúng, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Người bảo: “Các con hãy đi đến cùng chiên lạc của nhà Ít-ra-en trước đã, và rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần. Hãy chữa lành người liệt, phục sinh kẻ chết, chữa lành người phung, và xua trừ ma quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không”.
Suy niệm
Công của Isaia thật lớn đối với Dân Cựu ước. Không có những lời lẽ đây an ủi của ông, như chúng ta vừa nghe đọc, không biết lịch sử dân ấy đã đi đến đâu! Bấy giờ họ đang sống thân phận nơi các dân đã xâm chiếm quê hương của họ và lùa họ đi làm tôi những kẻ chiến thắng. Họ than van khóc lóc. Họ không còn hy vọng sẽ lại nhìn thấy quê hương. Và nếu có được trở về, cũng sẽ chẳng còn gì nữa. Chính lúc ấy Isaia đã được lệnh Chúa đến củng cố niềm tin của họ, mở ra cho họ một mùa vọng, trông đợi một tương lai đầy hứa hẹn.
Không phải ai sẽ có thể đổi thay đổi thân phận cho họ; nhưng chỉ có một mình Chúa thôi. Người sẽ nghe lời họ kêu cầu và đáp lại. Không những Chúa sẽ cho ngươi bánh buổi đau thương, nước uống lúc khốn cùng mà Người còn dạy dỗ họ: đây là đường, hãy bước đi theo hướng đó để ra khỏi cảnh lầm than, nhìn lại được cảnh trù phú của xứ sở và đời sống sẽ sáng láng gấp bảy lần trước. Thật vậy, nếu Isaia đã không mở ra một mùa vọng như vậy, Dân Cựu ước sẽ có thể đã chết trong hao mòn. Nhưng lịch sử đã cho thấy họ đã được phục hồi và vẫn còn tồn tại. Há chẳng nhờ công của Isaia sao? Lời của ông đã tỏ ra thật đúng. Kẻ tin vào Chúa chẳng bao giờ phải thất vọng.
Nhưng Isaia vẫn chẳng là gì sánh với Đức Giêsu. Hôm nay, chúng ta thấy Người đi rảo khắp các thành phố và làng mạc. Người không loan báo suông về tương lai. Người thực hiện những điều Isaia trông đợi. Người trực tiếp dạy dỗ trong các hội đường; Người rao giảng Tin Mừng Nước Trời để ai nấy biết lối đi vào con đường trường sinh. Hơn nữa, Người chữa lành bệnh hoạn tật nguyền, làm dấu chỉ ơn cứu độ quả thực đã đến… Nhưng còn quá việc phải làm. Nhân loại vẫn còn đó và mỗi ngày càng thêm đông. Đau khổ còn chồng chất và loài người còn bơ vơ như đàn chiên không có người chăn. Thế nên phải có người tiếp tục công việc của Chúa để đưa hết thảy đến hạnh phúc trường sinh. Chúa đã chọn Mười Hai Tông Đồ, qua nhóm này Người đã thiết lập Giáo Hội và trao sứ mạng cứu thế cho họ để họ tiếp tục công việc của Người ở trần gian. Do đó, Giáo Hội đang ở trong mùa vọng, đang đi đến niềm hy vọng hồng phúc là ngày trở lại của Đức Giêsu trong vinh quang. Giáo Hội phải chăm chỉ làm nghĩa vụ Chúa đã trao phó.
Chúng ta hết thảy đều là thành viên và là thành phần của Giáo Hội. Chúng ta tiếp nối sự hiện diện và công cuộc cứu thế của Đức Giêsu ở trần gian này cho đến ngày Chúa trở lại. Người đã đặt vào tay chúng ta biết bao ơn nhưng không. Nào là Tin Mừng của Chúa, các bí tích của Người, tình bác ái huynh đệ, tinh thần phục vụ tha nhân và ít là gương sáng và sức mạnh của Người trong việc xả thân vì xã hội loài người. và Người dạy chúng ta bây giờ phải lại cho nhưng không, nghĩa là một cách vô vị lợi.
Chúng ta phải làm sao cho người khác đón nhận được các ơn Đức Giêsu đã mang xuống trần gian. Đó là - như chúng ta vừa nói - Tin Mừng của Người, các bí tích của Người, tình bác ái huynh đệ Người để lại, tinh thần phục vụ tha nhân và nhất là gương sáng và sức mạnh của Người trong việc xả thân vì xã hội loài người. chúng ta phải làm chứng mọi tư cách đó để người ta thấy Giáo Hội của Chúa đang tiếp nối công cuộc cứu thế của Người, hầu người ta tin Người, chờ đón Người trở lại. Có như vậy, Giáo Hội mới sống mùa vọng Tân ước một cách chân thực và mới don đường cho Chúa đến. Chúa không bỏ rơi chúng ta trong công việc này. Qua thánh lễ, Người đến ở trong chúng ta để chính Người sẽ làm hơn là chúng ta làm; và như vậy từ từ Người đang đến với hết thảy trong vinh quang vậy.