Suy niệm Lời Chúa - Thứ Ba Tuần 2 Mùa vọng




✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu

12 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em nghĩ sao ? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao ? 13 Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. 14 Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.

Suy niệm

Nhiều khi chúng ta cứ nghĩ: mùa vọng là thời gian chúng ta chờ đón Chúa và chúng ta phải san đường sửa lối cho Người đến. Điều đó cũng chỉ đúng một phần thôi. Rõ ràng bài Tin Mừng hôm nay cho chúng ta một lối nhìn khác: mùa vọng lại là chính thời gian Chúa đang vất vả đi tìm hết mọi con chiên lạc.

Thật vậy, con người thường chủ quan và ích kỷ, chỉ nhìn thấy mình, công việc của mình, lao nhọc của mình, và rất ít khi nghĩ đến người khác lúc nào cũng đang vất vả vì mình. Điều này rất đúng ở bình diện xã hội, chỉ cần suy nghĩ một tí là thấy ngay: bản thân và cá nhân mình làm cho người khác được mấy tí, đang khi có thể nói cả xã hội làm việc ngày đêm cho cá nhân mình. Nhưng điều kia còn thật hơn nữa ở bình diện đạo đức và Nước Trời. Nỗ lực của chúng ta để nên thánh hầu được sự sống mai ngày vĩnh viễn và hạnh phúc, là gì và đi đến đâu? Tất cả không do Chúa làm hết cả sao?

Ngay Isaia ngày xưa cũng đã thấy như vậy. Ông đã vâng lệnh Chúa trèo lên núi cao, đứng trên đỉnh Sion, nói với con cái Israel rằng: mọi xác phàm như cỏ dại, mọi vinh quang của nó như hoa ngoài đồng. Cỏ đã khô, hoa đã tàn. Còn gì đáng kể nữa đâu. Có sức đâu mà vươn dậy nữa. chỉ còn một chỗ cậy trông, một nơi mong chờ. Đó là Lời Hứa của Thiên Chúa. Người đã dựng nên con người; Người hứa ban cho họ phúc trường sinh bất tử. Con người có thể đi xa Chúa như đứa con hoang đàng, như con chiên lạc lối; nhưng Chúa không thể cư xử khác người mục tử tốt, Chúa đi tìm con chiên lạc về. Người phải đi tìm lại hình ảnh mà Người đã in vào thân thể con người. Thế nên chính Chúa phải lo cứu dân, phải đưa dân lưu lạc trở về, phải xây dựng lại đời sống cho họ. Công việc cứu độ không ai có thể làm thay Chúa. Cũng như đối với cỏ khô hoang tàn, chỉ còn hơi thở ban sự sống của Tạo Hóa mới làm cho chúng hồi sinh và tươi tốt lại được.

Isaia nói với dân Cựu ước những lời chân thật ấy, để họ nhận ra sự thật: hiểu Chúa hơn, tin Chúa hơn, và trông cậy vào Chúa. Bài Tin Mừng theo thánh Matthêu hôm nay cũng vậy. Đức Giêsu dùng những lời lẽ rất bình dân để nói lên chân lý rất sâu xa này là Thiên Chúa không muốn để mất một con chiên nào. Chính vì vậy mà Con Thiên Chúa đã phải sinh ra và làm người, đi vào con đường chông gai thập giá, vất vả cực nhọc và đau đớn để tìm về cho được những con chiên đang bị lạc trong các bụi gai. Không có công việc tìm kiếm vất vả này, làm sao chiên lạc có thể trở về? Bên nào vất vả hơn?

Chúng ta hãy suy nghĩ, nghĩ đến công lao vất vả của Thiên Chúa và cụ thể là của Đức Giêsu Kitô đối với chúng ta. Ai còn có thể bảo mình phải chịu khổ vì Chúa nữa? chúng ta có cố gắng một tí chẳng qua cũng chỉ vì hạnh phúc của mình. Đang khi chính Chúa vì muốn hạnh phúc cho chúng ta nên đã phải chịu khổ hình thập giá. chúng ta không còn được nghĩ mùa vọng là thời gian chúng ta phải cố gắng don đường cho Chúa, mà chính Chúa đang phải đến để san bằng đường lối gồ ghề, quanh co ở nơi chúng ta. Người chỉ mong chúng ta nghe Lời Người, để Người uốn nắn, hầu đời sống chúng ta chóng được bằng phẳng và chơn tru. Ngay tại thánh lễ này, Chúa đến trong mầu nhiệm thập giá, nói lên công lao vất vả Người dành cho chúng ta. Còn chúng ta đâu phải đóng góp gì nhiều. Chỉ cần lắng nghe Lời Người, giữ lấy suy niệm, rước lấy Mình Thánh Người, để sức mạnh của Người làm cho hồi sinh, được sự sống mới, đi đến sự sống muôn đời.
Mới hơn Cũ hơn
DÒNG NỮ TỲ CHÚA GIÊSU TÌNH THƯƠNG