THỨ 2 TUẦN 4 - Ngày 22 tháng 12
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. Lc 1,46-56
Khi ấy, bà Ma-ri-a nói: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa.
Thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.
Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới; từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc.
Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn !
Đời nọ tới đời kia, Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh, dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
Chúa hạ bệ những ai quyền thế, Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.
Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư, người giàu có, lại đuổi về tay trắng.
Chúa độ trì Ít-ra-en, tôi tớ của Người.
Như đã hứa cùng cha ông chúng ta, vì Người nhớ lại lòng thương xót dành cho tổ phụ Áp-ra-ham
và cho con cháu đến muôn đời.” Bà Ma-ri-a ở lại với bà Ê-li-sa-bét độ ba tháng, rồi trở về nhà.
Suy Niệm
Không một biến cố buồn, vui lớn nhỏ nào mà lại không phải là ân huệ của Thiên Chúa và không có lợi cho sự sống đời đời của ta. Bà Anna, mẹ tiên tri Samuel, vì son sẻ không con, đã bị khinh khi, nhục mạ. Trước cảnh cùng cực đó bà đã than khóc với Thiên Chúa và chỉ biết tin tưởng tựa nương nơi Người. tiếng than khóc đầy tin tưởng của con người cùng khổ ấy đã thấu tới tai Thiên Chúa. Người đã cho bà sinh hạ một con trai mà hôm nay để đền đáp tình yêu Thiên Chúa bà đã dâng hiến cho Thiên Chúa, để Thiên Chúa tự do sử dụng. Thân phận bất hạnh của bà đã được Thiên Chúa biến đổi hoàn toàn để trở nên thân phận diễm phúc được làm mẹ của một tiên tri. Nhưng bà Anna chỉ là hình bóng của một phụ nữ tuyệt vời khác, Người mới hát mừng Thiên Chúa bài ca tạ ơn: "Magnificat" mà chúng ta vừa nghe trong bài Tin Mừng hôm nay.
Đức Maria đã được đặc ân vô nhiễm nguyên tội, được diễm phúc làm mẹ Thiên Chúa. Đó là một vinh dự lớn lao nhất của một người "làm mẹ", đến nỗi Thiên thần Gabriel đã phải chào kính mẹ là người đầy ơn phúc; bà Elizabeth phải xúc động thốt lên: "bởi đâu tôi được mẹ Thiên Chúa viếng thăm tôi". Diễm phúc ấy có lần đã được ca tụng công khai trước công chúng: "phúc cho lòng dạ đã cưu mang Thầy". Đức Maria không dửng dưng trước diễm phúc ấy nhưng hoàn toàn trái ngược với ta, mẹ không vênh vang, không lên mặt mà trái lại, mẹ đã ngước mắt nhìn trời, đã thưa cùng Thiên Chúa: "linh hồn tôi ngợi khen Thiên Chúa, vì Người đã đoái thương thân phận hèn mọn của tôi tớ nữ Người". Thánh Luca đã đưa Đức Maria vào trong chương đầu của Tin Mừng của Ngài và suốt cả 23 chương tiếp theo, đã phải hề nhắc gì đến tên của mẹ. Ơn cứu độ của Thiên Chúa chỉ được ban cho loài người nhờ sự chết và phục sinh của Đức Kitô, thế mà cả trong biến cố trung tâm ấy, thánh Luca cũng không hề nhắc đến sự hiện diện của mẹ. Bởi theo thánh nhân, ngay khi được đầu thai trong lòng mẹ mình, Đức Maria đã được hiến thánh, đã được cứu chuộc rồi. Cuộc đời Đức Maria, con người được cứu chuộc đó, đã được thánh Luca mô tả bằng hai từ duy nhất này "fiat" xin vâng và " magnificat" tạ ơn. Quả thế, lời xinh vâng và tạ ơn ấy chỉ một lần vang lên nhưng lại vang lên trong suốt đời mẹ. Cả khi phải sinh con trong chuồng bò, đến khi phải bế con chạy trốn; cả lúc bị lạc mất con, đến khi phải ôm lấy xác con giá lạnh. Lời xin vâng và tạ ơn vẫn mãi mãi vọng vang trong đời mẹ đến nỗi đời mẹ đã được thêu dệt bằng hai lời tuyệt diệu đó. Chúng ta đã được Thiên Chúa cứu chuộc, đã được nên ruột thịt của Chúa Giêsu, được nên một với Ngài, thế mà dừng như ta vẫn ở ngoài ơn cứu độ của Thiên Chúa, Chúa Giêsu dừng như vẫn là một người xa lạ đối với ta. Có lẽ tại đời ta thiếu hẵn lới xin vâng và tạ ơn của Đức Maria, hoặc lời xin vâng và tạ ơn ấy mới chỉ là lý thuyết, chưa trở thành sự sống, chưa trở thành hành động cụ thể trong đời ta.
Hôm nay, Thiên Chúa vẫn đang nói với Thiên Chúa qua Lời Ngài, qua các biến cố lớn nhỏ trong đời của chúng ta, qua bạn bè, qua cả những kẻ thù ghét chúng ta. Người vẫn đang đợi chờ lời "xin vâng" và "tạ ơn" của chúng ta. Nếu ta biết "xin vâng" và "tạ ơn" như Đức Maria, Chúa Giêsu sẽ thực sự nhập thể trong chúng ta, và cùng với chúng ta, Ngài sẽ biến cuộc đời của chúng ta thành lời "xin vâng" của chính Ngài và của Mẹ Maria. Vậy ngay lúc này đây, chúng ta hãy thưa "vâng" với Thiên Chúa, để Chúa Giêsu Thánh Thể thực sự có một chỗ trọ trong lòng của chúng ta.
Xin Chúa Giêsu dạy chúng ta biết "xin vâng" và "tạ ơn" như Ngài, để nhân loại hôm nay còn thấy được sự hiện diện của Ngài giữa thế gian này.