Suy Niệm Lời Chúa, Thứ ba Tuần 34 thường niên C

THỨ BA - TUẦN XXXIV THƯỜNG NIÊN

Đn 2,31-45; Lc 21,5-11

Tin Mừng Chúa Giê-su Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, có mấy người trầm trồ về đền thờ được trang hoàng bằng đá tốt và những lễ vật quý, nên Chúa Giêsu phán rằng: “Những gì các con nhìn ngắm đây, sau này sẽ đến ngày không còn hòn đá nào nằm trên hòn đá nào mà chẳng bị tàn phá”. Bấy giờ các ông hỏi Người rằng: “Thưa Thầy, bao giờ những sự ấy sẽ xảy ra, và cứ dấu nào mà biết những sự đó sắp xảy đến?” Người phán: “Các con hãy ý tứ kẻo bị người ta lừa dối: vì chưng, sẽ có nhiều kẻ mạo danh Thầy đến mà tự xưng rằng: “Chính ta đây và thời gian đã gần đến”, các con chớ đi theo chúng. Khi các con nghe nói có chiến tranh loạn lạc, các con đừng sợ: vì những sự ấy phải đến trước đã, nhưng chưa phải là hết đời ngay đâu”.

Bấy giờ Người phán cùng các ông ấy rằng: “Dân này sẽ nổi dậy chống lại dân kia, và nước này sẽ chống với nước nọ. Sẽ có những cuộc động đất lớn mọi nơi, sẽ có ôn dịch đói khát, những hiện tượng kinh khủng từ trên trời và những điềm lạ cả thể”.

Suy niệm

Ngay giữa thời đại văn minh, vẫn thường nổi lên những tin đồn về ngày khánh tận, đặc biệt khi có nguy cơ chiến tranh hay xung đột ở cấp vùng. Phải chăng những dư âm ấy phản ánh một cách đọc Kinh Thánh hôm nay? Chúng ta không chối bỏ giá trị lịch sử khách quan của Lời Mạc Khải, nhưng cần ghi nhớ rằng Mạc Khải không nhằm truyền đạt những chân lý khoa học hay lịch sử theo nghĩa thông thường, mà chủ yếu hướng đến những chân lý cứu độ. Vì thế, đừng để sự tò mò hay cảm xúc bị kích động chi phối, nhưng hãy tập trung chuyên tâm vào những gì Lời Chúa muốn dạy chúng ta.

Một chân lý quan trọng được trình bày trong cả sách Daniel lẫn Tin Mừng là: Nước Thiên Chúa xuất hiện ngay giữa lòng lịch sử. Người ta không thể chờ đợi một Nước Thiên Chúa như một biến cố bên ngoài cuộc sống, tách rời khỏi dân tộc, đất nước hay xã hội mình. Bằng chứng sống động của chân lý này là mầu nhiệm Nhập Thể: ngay giữa dân tộc Do Thái, trong một thời đại cụ thể, Nước Thiên Chúa đã được khai sinh và phát triển. Chân lý này vẫn còn cần được rao giảng cho người thời đại hôm nay, để chúng ta không sa vào thái độ vong thân, tìm kiếm Nước Thiên Chúa ở những nơi xa lạ ngoài thực tại đời sống của mình.

Tuy nhiên, Lời Chúa cũng cảnh báo một thái độ sai lạc khác. Daniel nhấn mạnh với vua rằng Nước Thiên Chúa không phải do bàn tay con người tạo nên, mà “chính Thiên Chúa trên trời sẽ khiến một nước dấy lên…” (Đan 2,44). Đức Giêsu cũng nhắc đến bối cảnh lịch sử khi Nước Thiên Chúa được thực hiện, nhưng Ngài không đồng hóa Nước Thiên Chúa với những biến cố lịch sử cụ thể. Nước Thiên Chúa là tiếng nói chung cuộc của lịch sử, một sự thay thế hoàn hảo cho lịch sử cũ, nhưng không theo nghĩa chiến tranh hủy diệt. Thông điệp mạc khải nhấn mạnh: “Chính Ta đây, và thời gian đã gần đến” (Lc 21,8). Đấng tự xưng “chính Ta đây” từ đầu Mạc Khải cho Môisen, chính Người đã đi vào lịch sử tang thương của nhân loại, dân tộc và từng cá nhân, để là điểm kết luận của lịch sử. Lịch sử không chỉ do con người tạo nên, mà là từng bước đi của Đấng ấy trong chương trình cứu độ.

Vì vậy, thái độ của người tín hữu không phải là chạy theo những biến cố lịch sử hay những cơn bão tin tức, mà là tỉnh thức tìm kiếm “vết chân Ngài”, Đấng đã nhiều lần khẳng định “chính là Ta”. Người tín hữu đặt từng bước chân đời mình vào dấu vết của Người: từ những chuỗi ngày kinh hoàng của Biển Đỏ, khi Người dẫn dân qua biển mà Pharaô và quân đội bị hủy diệt; qua 40 năm hành trình sa mạc, với thử thách đói khát và gian nan; cho đến những tháng ngày sụp đổ, máu và lửa của Giêrusalem dưới gót quân đội Rôma, nhằm chấm dứt sự thống trị của đền thánh cũ. Trong tất cả, Đấng tự xưng “chính là Ta” đi qua những biến cố ấy, nhưng không đồng hóa với bất cứ biến cố nào. Ngài bước đi trong lịch sử mầu nhiệm cứu độ, và người tín hữu luôn được mời gọi tỉnh thức để nhận biết Ngài.

Bàn tiệc Thánh Thể là mầu nhiệm của lịch sử bước chân Ngài. Tại bàn thánh, tất cả lịch sử dường như hội tụ trong lời tuyên bố long trọng: “Này là Mình Ta… Này là Máu Ta”. Đây chính là lời của Đấng luôn tự xưng “chính là Ta”, đi xuyên qua lịch sử và hiện diện giữa chúng ta. Người tín hữu nhận ra rằng nơi bàn tiệc Thánh Thể, mọi lịch sử đã khởi đầu và hoàn tất, và họ có mặt ở đó, bám trụ vào khoảnh khắc trọng đại ấy để tin chắc mình đang đi trong “vết chân Ngài”.

Bàn tiệc Thánh Thể không chỉ là kỷ niệm hay nghi lễ, mà là lời mời gọi người tín hữu làm cho Thánh Lễ xuất hiện trong cuộc sống hôm nay, để mỗi biến cố, mỗi hành động đều hòa nhịp với chương trình cứu độ, và Thánh Lễ trở thành tiếng nói cuối cùng của cuộc sống ấy.

Câu hỏi xét mình:

Tôi có đang tìm kiếm “vết chân” Đức Giêsu trong cuộc sống hằng ngày hay chỉ bị cuốn theo những biến cố thế gian?

Tôi có nhận ra bàn tiệc Thánh Thể như nơi hội tụ mọi lịch sử và mời gọi mình đồng hành với Nước Thiên Chúa không?

Tôi có sống mỗi ngày để Thánh Lễ trở thành “tiếng nói cuối cùng” của đời mình không?

Lời nguyện

Lạy Chúa Giêsu, xin cho con nhận ra Ngài trong từng bước chân đời con, để con biết bám trụ vào Thánh Thể, tìm thấy nơi đó định hướng và sức sống. Xin cho con sống mỗi ngày theo vết chân Ngài, để mọi hành động của con góp phần làm cho Nước Chúa được hiện diện giữa lòng thế gian. Amen.
Mới hơn Cũ hơn
DÒNG NỮ TỲ CHÚA GIÊSU TÌNH THƯƠNG