Suy niệm Lời Chúa, Thứ Hai tuần 27 thường niên C ( Ngày 06/10/2025)

 


Phúc Âm: Lc 10, 25-37

“Ai là anh em của tôi?”

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, có một người thông luật đúng dậy hỏi thử Chúa Giêsu rằng: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?” Người nói với ông: “Trong Lề luật đã chép như thế nào? Ông đọc thấy gì trong đó?” Ông trả lời: “Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí khôn ngươi, và hãy thương mến anh em như chính mình”. Chúa Giêsu nói: “Ông trả lời đúng, hãy làm như vậy và ông sẽ được sống”. Nhưng người đó muốn bào chữa mình, nên thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Nhưng ai là anh em của tôi?”

Chúa Giêsu nói tiếp: “Một người đi từ Giêrusalem xuống Giêricô, và rơi vào tay bọn cướp; chúng bóc lột người ấy, đánh nhừ tử rồi bỏ đi, để người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ một tư tế cũng đi qua đường đó, trông thấy nạn nhân, ông liền đi qua. Cũng vậy, một trợ tế khi đi đến đó, trông thấy nạn nhân, cũng đi qua. Nhưng một người xứ Samaria đi đường đến gần người ấy, trông thấy và động lòng thương. Người đó lại gần, băng bó những vết thương, xức dầu và rượu, rồi đỡ nạn nhân lên lừa của mình, đưa về quán trọ săn sóc. Hôm sau, lấy ra hai quan tiền, ông trao cho ông chủ quán mà bảo rằng: “Ông hãy săn sóc người ấy, và ngoài ra còn tốn phí hơn bao nhiêu, khi trở về tôi sẽ trả lại ông”.

“Theo ông nghĩ, ai trong ba người đó là anh em của người bị rơi vào tay bọn cướp?” Người thông luật trả lời: “Kẻ đã tỏ lòng thương xót với người ấy”. Và Chúa Giêsu bảo ông: “Ông cũng hãy đi và làm như vậy”.

Ðó là lời Chúa.

Suy niệm

Tin Mừng hôm nay kể lại câu chuyện quen thuộc: một người bị cướp đánh nhừ tử, nằm dở sống dở chết bên vệ đường. Có hai người đi qua một vị tư tế, một thầy Lêvi những người được xem là đạo đức, nhưng họ đều làm ngơ. Chỉ có một người Samari, vốn bị coi thường trong xã hội, dừng lại, cúi xuống, băng bó vết thương và chăm sóc tận tình.

Câu chuyện ấy, dù đã hơn hai ngàn năm, vẫn còn nguyên tính thời sự hôm nay. Bởi trong xã hội chúng ta, biết bao lần ta thấy người khác đau khổ mà lòng vẫn dửng dưng. Trên đường đời, vẫn có những “người bị đánh cướp”, là người nghèo bị bóc lột, là em nhỏ lang thang, là cụ già cô đơn, là người hàng xóm rơi vào túng quẫn. Nhưng đáng buồn, nhiều khi ta cũng giống vị tư tế hay thầy Lêvi: ta nhìn thấy, nhưng rồi bước qua.

Chúng ta sống trong một thời đại đầy tiện nghi, nhưng cũng đầy vô cảm. Mạng xã hội đầy hình ảnh người đau khổ, nhưng chỉ sau vài giây, ta lướt qua như thể chẳng liên quan đến mình. Có khi ta còn bình luận, chia sẻ, nhưng hiếm khi dừng lại để làm một điều gì đó cụ thể. Đức Giêsu hôm nay nhắc nhở ta: bác ái không phải là cảm xúc thoáng qua, mà là hành động cụ thể của một con tim biết rung động trước nỗi đau của người khác.

Người Samari nhân hậu không hỏi người bị nạn là ai, thuộc dân nào, có đáng giúp không, ông chỉ thấy một con người đang cần được yêu thương. Đó là ánh sáng mà Chúa mời gọi ta sống giữa bóng tối thờ ơ của thời đại: hãy tập nhìn người khác bằng ánh mắt của lòng thương xót.

Có thể ta không có tiền bạc lớn, không có địa vị cao, nhưng chỉ cần một cử chỉ nhỏ thôi, một lời an ủi, một bữa cơm sẻ chia, một sự hiện diện âm thầm cũng có thể trở thành “dầu và rượu” xoa dịu vết thương của ai đó. Khi ta cúi xuống với người khổ đau, chính là lúc ta chạm vào khuôn mặt của Đức Kitô.

Xin Chúa cho mỗi người chúng ta biết mở rộng trái tim, dám dừng lại, dám yêu thương, dám hành động để giữa một xã hội đang dần nguội lạnh, tình yêu của Thiên Chúa vẫn được thắp sáng qua từng nghĩa cử nhỏ bé của chúng ta.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã dạy chúng con bài học yêu thương qua hình ảnh người Samari nhân hậu. Giữa thế giới hôm nay, khi con người dễ khép lòng lại vì sợ phiền hà, vì ích kỷ, vì thờ ơ, xin cho chúng con biết dừng lại, biết mở rộng trái tim để nhận ra Chúa nơi những người đau khổ đang nằm bên vệ đường cuộc sống. Xin dạy chúng con yêu thương không bằng lời nói suông, nhưng bằng hành động cụ thể, bằng những cử chỉ nhỏ bé mà chân thành. Xin cho chúng con trở nên khí cụ bình an và lòng thương xót của Chúa, để ở đâu có hờ hững, chúng con biết gieo yêu thương; ở đâu có bóng tối vô cảm, chúng con biết thắp lên ngọn lửa bác ái.

Lạy Chúa, xin cho cuộc đời chúng con trở nên một “người Samari nhân hậu” giữa xã hội hôm nay, để mọi người nhận ra rằng: Chúa vẫn đang hiện diện trong từng nghĩa cử yêu thương. Amen.




Nữ Tỳ Làng Sông

Mới hơn Cũ hơn
DÒNG NỮ TỲ CHÚA GIÊSU TÌNH THƯƠNG