THỨ BA - TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Lc 13,18-21)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: “Nước Thiên Chúa giống như cái gì? Và Ta sẽ so sánh nước đó với cái gì? Nước đó giống như hạt cải mà người kia lấy gieo trong vườn mình. Nó mọc lên và trở thành một cây to, và chim trời đến nương náu trên ngành nó”.
Người lại phán rằng: “Ta sẽ so sánh Nước Thiên Chúa với cái gì? Nước đó giống như tấm men mà người đàn bà kia lấy bỏ vào ba đấu bột, cho tới khi tất cả khối đều dậy men”.
Suy niệm
Khi nhìn vào Giáo Hội hoàn vũ hôm nay, với hơn một tỷ tín hữu, những công trình uy tín trải rộng khắp năm châu, các viện đại học, bệnh viện, cơ sở bác ái và truyền giáo, mấy ai còn nhớ rằng khởi đầu của Giáo Hội lại vô cùng khiêm tốn.
Chỉ là một nhóm nhỏ mười hai Tông đồ, những người dân bình dị, ít học, không có địa vị trong xã hội. Vậy mà từ “nhóm nhỏ” ấy, Nước Thiên Chúa đã lớn mạnh, như lời Đức Giêsu diễn tả trong hai dụ ngôn ngắn gọn nhưng sâu xa hôm nay: dụ ngôn hạt cải và nắm men.
“Hạt cải là thứ nhỏ nhất trong các hạt giống, nhưng khi lớn lên thì trở thành cây to, đến nỗi chim trời đến nương náu trên cành nó.” (Lc 13,19)
Đó là hình ảnh sống động của Giáo Hội sơ khai. Nước Thiên Chúa không khởi đầu bằng vinh quang, quyền lực hay sự phô trương, mà bằng một hạt mầm khiêm tốn: chính Đức Giêsu Kitô. Ngài là “hạt lúa gieo vào lòng đất”, chấp nhận “chết đi” để sinh nhiều hoa trái (Ga 12,24). Từ hạt giống duy nhất ấy, nảy sinh một cây Giáo Hội vươn cành khắp thế giới, mang bóng mát của ơn cứu độ đến muôn dân.
Hạt cải còn dạy ta về lòng kiên trì và đức tin âm thầm. Không có hạt nào mọc thành cây chỉ sau một đêm. Nó phải nằm sâu trong lòng đất, chịu ẩm ướt, tối tăm, rồi mới vươn mình lên ánh sáng. Cũng vậy, đời sống thiêng liêng của chúng ta đòi hỏi thời gian, sự trung tín và một lòng tin bền bỉ, dù đôi khi ta chưa thấy kết quả trước mắt.
“Nắm men nhỏ được vùi vào ba thúng bột, và cả khối bột dậy men.” (Lc 13,21)
Nếu hạt cải nói đến sự tăng trưởng bên ngoài, từ nhỏ thành lớn, thì men nói đến sự biến đổi bên trong, từ tĩnh sang động, từ vô hồn thành sống động.
Men không hoạt động bằng cách áp đặt, nhưng bằng cách tan hòa vào bột, làm dậy lên sức sống từ nội tâm. Đó chính là vai trò của Giáo Hội và của người Kitô hữu giữa trần gian: không tách mình khỏi thế giới, nhưng hiện diện để thánh hóa thế giới từ bên trong.
Là men trong bột, chúng ta không thể đứng ngoài dòng đời. Ta phải hòa mình vào môi trường sống, trong gia đình, nơi công sở, giữa xã hội, nhưng không để bị “thế gian hóa”, không để mất chất Tin Mừng. Ngược lại, bằng lối sống yêu thương, công chính và khiêm nhường, ta làm cho môi trường ấy “dậy men” của ơn cứu độ.
Hai dụ ngôn trên gặp gỡ nhau nơi một điểm chung: sức mạnh âm thầm của ơn Chúa. Không có gì vĩ đại mà không bắt đầu từ nhỏ bé. Không có biến đổi nào mà không đòi thời gian.
Thánh Phaolô trong thư Rôma hôm nay mời gọi ta nhìn cuộc đời bằng ánh sáng của niềm hy vọng: “Những đau khổ đời này không đáng gì so với vinh quang mà Thiên Chúa sẽ mặc khải cho chúng ta.” (Rm 8,18)
Như hạt cải vươn lên giữa lòng đất, như men hoạt động trong thinh lặng, cả vũ trụ cũng đang rên xiết và mong chờ được đổi mới (Rm 8,22). Đức tin của chúng ta không dựa trên những thành công bề ngoài, mà trên niềm xác tín rằng Thiên Chúa đang âm thầm hoạt động, trong lịch sử, trong Giáo Hội, và trong từng tâm hồn.
Câu chuyện minh họa: Nắm men của Mẹ Têrêxa
Năm 1948, Mẹ Têrêxa (khi đó là nữ tu) rời tu viện Loretto với chỉ 5 Rupi trong túi để đến với những người nghèo khổ nhất trong các khu ổ chuột ở Calcutta. Nhiều người cho rằng việc làm của Mẹ như "muối bỏ bể". Giữa một đại dương đói khổ, bệnh tật và tuyệt vọng của hàng triệu người, một mình Mẹ thì làm được gì?
Hành động của Mẹ giống như một "hạt cải" quá nhỏ bé, một "nắm men" dường như bị nuốt chửng bởi "ba thúng bột" là sự cùng khổ của thế giới.
Mẹ bắt đầu bằng một việc đơn giản: mở một ngôi trường ngoài trời cho trẻ em nghèo. Sau đó, Mẹ tìm thấy một người phụ nữ đang hấp hối trên đường phố, bị chuột và kiến cắn, Mẹ đã mang bà về một căn phòng mượn tạm để chăm sóc bà trong những giây phút cuối đời.
Từ "hạt cải" là một hành động yêu thương đơn độc đó, Dòng Thừa Sai Bác Ái đã mọc lên. Từ "nắm men" là trái tim tan hòa vì người nghèo, một khối bột khổng lồ của lòng bác ái đã dậy men trên toàn thế giới.
Nước Trời không bắt đầu bằng những con số vĩ đại, nhưng bằng một hành động yêu thương khiêm hạ, được thực hiện với lòng tín thác kiên trì.
Câu hỏi xét mình
- Tôi có thường coi thường những việc lành nhỏ bé, những lời cầu nguyện ngắn ngủi, hay những hy sinh thầm lặng không? Tôi có tin rằng Thiên Chúa có thể dùng chính những "hạt cải" khiêm tốn đó của tôi để xây dựng Nước Trời không?
- Trong môi trường gia đình, công việc, học đường của tôi, tôi đang là "men" làm cho môi trường tốt lên, hay tôi đang bị "bột" của thói ích kỷ, gian dối, và chủ nghĩa vật chất làm cho tôi mất đi "chất Kitô hữu"?
- Khi gặp khó khăn, thử thách, hoặc khi không thấy kết quả ngay lập tức trong đời sống thiêng liêng (cầu nguyện, chiến đấu với tội lỗi), tôi có dễ dàng nản lòng, bỏ cuộc không?
- Tôi có sống tâm tình hy vọng của Thánh Phaolô, tin tưởng vào vinh quang sắp tới, hay tôi chỉ nhìn vào những đau khổ và tiêu cực của hiện tại?
Lời nguyện
Lạy Chúa Giêsu, xin cho con đức tin nhỏ bé như hạt cải, để dám gieo mình vào đời bằng tình yêu và lòng trung tín.
Xin làm con trở nên nắm men Tin Mừng giữa thế gian, âm thầm đem hương vị Nước Trời đến cho mọi người. Amen.
