Gió mùa đông rít qua từng mái nhà sàn hơi ẩm tanh nồng mùi đất và lá mục, len lỏi vào từng ọp ẹp, mang theo góc nhỏ của ngôi làng nghèo nằm nép mình bên triền núi cao Kon Tum. Trong căn nhà gỗ xập xệ ở cuối làng, ánh đèn dầu leo lét hắt bóng những thân hình méo mó lên vách tường loang lổ. Tiếng trẻ con khóc thét xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Tiếng chửi rủa cùng tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng như xé nát không gian u ám. Gian nhà tối om, chỉ có ánh lửa bập bùng từ bếp nhỏ, nhưng chẳng đủ để xua đi rét mướt. Hoài kéo tấm chăn mỏng phủ lên người em út, cố gắng truyền chút hơi ấm. Cạnh bên, Viên thu mình sát vào vách gỗ, mắt nhìn xa xăm qua ô cửa nhỏ, nơi sương giăng kín lối.
Từ gian bếp, giọng cha cô - ông Khoong - lại vang lên, khàn đặc trong men rượu:
- “Lũ con gái vô tích sự... Chúng bây rồi cũng chỉ khổ như mẹ bây thôi!”
Tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng. Bà H’Nhung không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi nhặt từng mảnh vỡ. Viên đã quá quen với những chuyện cơm bữa này, khẽ thở dài quay sang thì thầm với Hoài:
- “Chị Hai, bao giờ thì cảnh này mới chấm dứt?”
Hoài cố nén nước mắt, rặn một nụ cười vặn vẹo, đưa tay xoa nhẹ đầu em:
- “Sẽ sớm thôi, Viên ạ. Cứ phó thác mọi sự trong tay Chúa.”
Ngoài kia, gió mùa đông vẫn gào thét giữa đại ngàn như mài mòn đá rừng. Cái rét lạnh lúc này không chỉ thấm vào da vào thịt, mà còn len lỏi tận sâu trong lòng người. Những cuộc cãi vã, trận đòn roi cứ thế tiếp diễn, ngày này qua ngày khác, khiến căn nhà trở thành một nơi đầy đau khổ và tuyệt vọng. Đỉnh điểm của sự chịu đựng là vào một đêm mưa bão, khi ông Khoong say khướt trở về nhà, nổi cơn thịnh nộ vô cớ.
- “Mụ đàn bà kia, hôm nay tao thua bạc, tất cả là tại mày xui xẻo!” Ông Khoong gầm lên, đá đổ bàn ăn, thức ăn văng tung tóe.
- “Ông đừng đổ lỗi cho tôi! Ông tự chuốc lấy thì tự chịu!”
Bà H’Nhung lúc này đã “tức nước vỡ bờ,” giọng nói run rẩy.
-”Mày dám cãi tao à?” Ông Khoong lao đến, tát mạnh vào mặt bà H’Nhung.
Bà H’Nhung ngã xuống sàn nhà, máu từ khóe miệng chảy ra. Hoài, chứng kiến cảnh tượng đó, không thể kìm nén được nữa. Cô lao đến, đẩy mạnh ông Khoong ra.
- “Ba đừng đánh mẹ con nữa!” Hoài hét lên, nước mắt giàn giụa.
- “Con ranh kia, mày dám hỗn láo với tao à?” Ông Khoong gầm lên, giơ tay định đánh Hoài. Nhưng Hoài không hề sợ hãi. Cô nhìn thẳng vào mắt cha mình, giọng nói đầy ấm ức:
“Chúa sẽ không tha thứ cho ba nếu ba cứ tiếp tục đánh mẹ!”
Đêm đó, Hoài không ngủ được. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt mưa rơi nặng hạt, lòng nặng trĩu những suy tư. Cô cảm thấy mình bất lực, không thể bảo vệ được mẹ và các em. Đột nhiên, cô nhớ đến những lời dạy của cha xứ về tình yêu thương và sự hy sinh của Chúa. Và lúc đó, một tia hy vọng lóe lên trong lòng.
- “Có lẽ, chỉ có Chúa mới có thể cứu rỗi gia đình tôi,” cô nghĩ.
Hoài nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh bạo lực vẫn còn in hằn trong tâm trí. Trong tiếng gió rít lạnh lẽo ngoài kia, cô nhớ về những ngày thơ ấu-những ngày cô và Viên còn hồn nhiên nô đùa bên bờ suối, khi mẹ còn hay hát ru mỗi tối, khi cha chưa bị men rượu làm biến đổi thành con người tàn nhẫn.
Từ nhỏ, Hoài và Viên đã luôn như hình với bóng, cách nhau một tuổi, hai chị em không chỉ là chị em ruột thịt mà còn là tri kỷ của nhau. Cả hai cùng lớn lên giữa rừng núi bạt ngàn, giữa những buổi chiều ráng đỏ và tiếng chuông nhà thờ ngân vang . Hoài hiền lành, nhẹ nhàng, luôn mơ ước được trở thành một nữ tu. Khi mới lên tám, cô đã thì thầm với mẹ:
- “Mẹ ơi, sau này con muốn đi tu.”
Bà H’Nhung bật cười, xoa đầu con gái:
- “Chỉ cần con ngoan và học giỏi, mẹ sẽ không ngăn cản con.”
Lời hứa ấy khắc sâu trong lòng Hoài, trở thành niềm tin vững chắc. Viên thì khác. Cô nhanh nhẹn, năng động, thích chạy nhảy khắp nơi hơn là ngồi yên một chỗ. Nhưng dù nghịch ngợm, cô vẫn có những điều cô thực sự yêu thích. Từ nhỏ, Viên đã say mê tiếng đàn của sơ Maria Ly mỗi khi lên nhà thờ. Những ngón tay lướt trên phím đàn tạo nên những giai điệu thanh thoát mà cô chẳng bao giờ thấy chán.
Khi lên bảy, cô đã háo hức tự xin sơ học đàn với một đôi mắt sáng rực. Ngoài ra, Viên cũng thích làm vườn. Cô thích gieo hạt và chờ đợi từng mầm non nhú lên từ lòng đất. Viên thường dành hàng giờ trong khu vườn nhỏ tại nhà thờ, phụ sơ nhổ cỏ, tưới cây, rồi hí hửng khoe với Hoài khi những bông hoa đầu tiên nở rộ. Thế nhưng, Viên không thích học lắm. Cô vẫn lên lớp đều đặn, vẫn cố gắng hoàn thành bài tập, nhưng cứ mỗi lần ngồi vào bàn học, cô lại thấy mí mắt mình trĩu xuống. Mỗi tối, khi Hoài cặm cụi học bài bên cây đèn dầu, Viên lại nằm dài trên sàn, tay gối đầu, mắt lơ đãng nhìn trần nhà.
“Chị Hai này, sao chị học hoài không chán vậy?”
Hoài mỉm cười, không rời mắt khỏi quyển vở.
“Vì chị muốn sau này có thể giúp đỡ nhiều người hơn.”
Viên nhíu mày, rồi lại xoay người, lẩm bẩm:
“Nhưng em chỉ muốn đàn , làm vườn thôi... Vậy em có giúp được ai không? Học nhiều quá, em buồn ngủ lắm.”
Hoài bật cười, nhẹ nhàng đặt tay lên tóc em gái:
“Miễn là nó tốt đẹp, thì Chúa đều hài lòng.”
Tuy mỗi người một tính nhưng hai chị em đều rất yêu thích Kinh Thánh.Khi nghe sơ kể về Anre Phú Yên ,vị Thánh tử đạo tiên khởi của Việt Nam hy sinh ở tuổi 19 , Hoài và Viên đã hết lòng ngưỡng mộ , tôn kính Ngài. Trong suy nghĩ non nớt , Viên bé nhỏ cất tiếng:
Ôi lạy Chúa! Xin hãy cho con và chị con cũng được chết như vậy.
Đêm hôm đó, mưa bão gào thét trên mái nhà sàn. Viên không có nhà, cô đi sang nhà thờ để tập đàn và chăm sóc mấy con cún nhỏ. Trong căn nhà tối om, chỉ có ánh đèn dầu leo lét và tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái lá. Ông Khoong trở về trong cơn say, cơn giận dữ bùng lên chỉ vì mẹ nấu bữa cơm đạm bạc.
- “Cả nhà này chỉ toàn thứ vô tích sự!” Ông gầm lên, đá đổ bàn ăn.
Bà H’Nhung không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi nhặt bát vỡ. Nhưng lần này, Hoài không chịu đựng được nữa.
- “Ba ơi, ba từng hứa cho con đi tu mà! Ba không nhớ sao?”
Lần đầu tiên, ông khựng lại. Đôi mắt đục ngầu của ông nhìn cô thật lâu, rồi bỗng dưng ông bật cười, một tràng cười khô khốc, cay đắng.
“Mày còn nghĩ đến chuyện đi tu sao, Hoài? Mày có biết gia đình này đã khổ thế nào vì mày và các em đi học không?”
Hoài cắn chặt môi. Cô biết gia đình đã hy sinh rất nhiều cho mình, nhưng cô không muốn từ bỏ giấc mơ.
- “Ba, con biết gia đình mình nghèo. Con biết ba khổ. Nhưng con cũng khổ khi phải nhìn thấy ba như thế này!”
Ông Khoong trừng mắt nhìn cô.
“Mày nói cái gì?”
Giọng ông trầm xuống, nguy hiểm hơn. Nhưng Hoài vẫn đứng yên, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Con nhớ ba của ngày xưa, một người ba hiền lành, luôn yêu thương chúng con...Con buồn biết bao nhiêu vì ba trở nên thế này.”
Tay ông Khoong run lên. Ông nhìn Hoài, ánh mắt thoáng chút gì đó không rõ ràng xấu hổ, giận dữ, hay đau khổ?
Rồi ông quay người rời đi, không nói thêm một lời. Hoài đứng lặng giữa nhà, nước mắt lăn dài trên má. Trong thâm tâm, cô vẫn thương ông, vẫn mong một ngày nào đó, ông sẽ lại trở về như trước. Nhưng cô biết, cô không thể làm điều đó một mình. Chỉ có Chúa mới có thể làm điều đó.
Và có lẽ, đã đến lúc cô nói chuyện với mẹ về quyết định của mình. Trong căn phòng nhỏ, cơn gió lạnh quét qua căn nhà sàn, mang theo hơi ẩm của sương đêm. Hoài ngồi bên cạnh Viên, lòng trĩu nặng. Cô biết Viên sẽ khó chấp nhận, nhưng đây là điều cô đã suy nghĩ từ lâu.
- “Viên à, chị có chuyện muốn nói với em.”
Viên đang sửa lại tấm chăn cũ, nghe vậy thì dừng tay, quay sang nhìn chị:
- “Chuyện gì vậy, chị Hai?”
Hoài hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
- “Chị sẽ đi tu.”
Không gian như lặng đi trong một khoảnh khắc. Viên tròn mắt nhìn chị, tưởng mình nghe nhầm.
- “Chị nói gì cơ?”
- “Chị sẽ đi tu, tuần sau sơ Maria Ly sẽ đưa chị đến tu viện.” Hoài nhẹ nhàng lặp lại, nhưng tim cô đập mạnh trong lồng ngực.
Viên chết sững. Mất mấy giây để cô tiêu hóa hết những lời vừa nghe, rồi bỗng bật dậy, trừng mắt nhìn chị:
- “Chị đang đùa phải không?”
Hoài khẽ lắc đầu.
- “Chị nghiêm túc, Viên. Đây là điều chị đã mong muốn từ lâu. Sơ nói nếu chị đồng ý, sơ sẽ giúp chị vào tu viện.”
Viên siết chặt nắm tay, giọng run lên vì tức giận:
- “Chị... chị thực sự muốn bỏ lại mẹ và em để đi tu sao?
Chị không thấy mình ích kỷ à?”
Hoài chớp mắt, không ngờ em gái lại phản ứng dữ dội như vậy.
- “Viên, không phải chị bỏ rơi mọi người. Chị tin rằng Chúa đã gọi chị, và chị phải bước theo con đường của Ngài.”
- “Chúa gọi chị? Còn em thì sao? Còn mẹ thì sao?” Viên nghẹn giọng.
“Chị từng nói chúng ta sẽ cùng nhau chăm lo cho gia đình mà! Sao giờ chị lại bỏ đi?”
Hoài đau lòng nhìn em gái, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
- “Viên, chị không thể ở đây mãi. Nếu chị đi tu, chị có thể cầu nguyện cho gia đình mình, có thể giúp đỡ nhiều người hơn...”.
Viên bật cười chua chát, nước mắt lấp lánh trong mắt cô:
- “Giúp đỡ nhiều người hơn? Còn những người đang cần chị ngay bây giờ thì sao? Mẹ vẫn khổ sở chịu đựng ba, các em vẫn còn nhỏ dại... Chị bỏ lại tất cả để đi tìm sự bình yên cho riêng mình, rồi gọi đó là ý Chúa à?”
Hoài cắn chặt môi, lòng nhói đau.
- “Viên, em đừng nói vậy...”.
- “Vậy chị nói xem, nếu chị đi rồi, ai sẽ ở lại lo cho gia đình này?” Viên nghẹn ngào. “Hay chị nghĩ Chúa sẽ tự tay làm điều đó?”
Hoài im lặng. Cô biết Viên đang giận, đang tổn thương, nhưng cô không biết phải làm sao để em gái hiểu. Cuối cùng, Viên quay người, giọng nghẹn lại:
- “Chị cứ đi đi. Còn em, em sẽ làm điều mà chị đáng lẽ cũng nên làm: Chăm sóc gia đình này.”
Nói rồi, Viên lao ra ngoài, mặc kệ Hoài gọi với theo. Gió lạnh táp vào mặt, mưa phùn lất phất thấm ướt từng lọn tóc. Viên lao đi giữa con đường làng lầy lội, mặc cho bùn đất bám đầy gấu quần. Nước mắt lặng lẽ rơi, hòa lẫn vào cơn mưa đêm lạnh buốt. Một cơn mưa dài, như chính nỗi lòng đang cuộn trào trong Viên. Hoài ngồi im lặng trong bóng tối, lòng đầy lo lắng. Hôm nay, Viên đã bỏ đi, giận dữ và đầy tổn thương, hoàn toàn khác với cô em dễ thương mọi ngày. Hoài không thể hiểu nổi tại sao Viên lại kích động đến mức ấy.
Cô tự hỏi liệu có phải vì quyết định đi tu của mình mà Viên buồn đến vậy? Hoài biết Viên rất lo lắng về chuyện này, nhưng cô không ngờ rằng em lại phản ứng mạnh mẽ như thế. “Mình có làm em tổn thương không?” Hoài day dứt, tự hỏi liệu cô có ích kỷ khi lựa chọn con đường này mà không nhận ra rằng Viên đang phải chịu đựng những cảm xúc đau đớn riêng.
Ngày Hoài hẹn sơ đã đến.Mẹ cùng các em đứng chờ ở cổng, mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, chúc chị lên đường bình an. Ba hôm nay không say, nhưng lại không rangoài tạm biệt, chỉ đứng trong nhà lặng lẽ nhìn ra khi chiếc xe chuẩn bị lăn bánh, ánh mắt xa xăm vào hư vô . Viên cũng có mặt ở đó, đôi mắt cô buồn bã, không giấu nổi nỗi đau khi phải tiễn chị. Cô bước đến ôm chặt lấy Hoài, đôi tay run rẩy. Viên nghẹn ngào, giọng cô vang lên trong cơn gió chiều nhẹ:
“Em gửi chị cho Chúa.”
Lời nói ấy khiến Hoài nghẹn lại, mắt cô cũng ướt dần. Cô biết Viên yêu thương mình, và dù có bao nhiêu lời lẽ, dù có bao nhiêu lần cô giải thích, thì trong sâu thẳm, Viên vẫn phải chấp nhận sự ra đi này. Hoài ôm chặt em, cảm nhận được nỗi buồn lắng đọng của hai chị em.
Tu viện nhỏ nằm nép mình giữa rừng thông lặng gió. Mỗi buổi sáng, Hoài thức dậy từ tinh mơ, cầu nguyện trong thinh lặng rồi chăm sóc vườn rau phía sau nhà nguyện. Cuộc sống đều đặn, bình yên, nhưng trong lòng cô, đôi lúc vẫn có những khoảnh khắc thật mềm - như một vết sẹo cũ nhói lên khi gió lạnh tràn qua. Cô vẫn nhớ nhà. Mỗi khi đến phòng thư, Hoài đều hồi hộp như một đứa trẻ. Lá thư đầu tiên Viên gửi cho cô là vào tháng tám, giấy còn in vệt nước mưa ,kể về ba đã bắt đầu ít uống rượu hơn, về mẹ vẫn gầy, nhưng hay cười hơn trước. Lá thư thứ hai là vào Giáng Sinh năm sau - kể về đêm lễ rộn ràng, các em cùng Viên nấu mâm cơm cúng ông bà.
Và rồi... không còn gì nữa. Hoài đợi. Ngày này qua tháng khác. Cô không oán trách, chỉ đôi lúc tự hỏi, liệu Viên có ổn không? Có buồn không? Có còn giận cô không? Còn ở quê nhà, Viên vẫn đều đặn ngồi viết thư sau mỗi buổi tối yên ắng, khi các em đã ngủ và mẹ đang lần chuỗi.Viên một mình trong phòng bên cạnh ánh đèn leo lét, ngoài trời mưa tầm tã, cô thức trắng, viết suốt mấy giờ liền. Lá thư này, cô đã viết bằng tất cả nỗi lòng mình, gửi đi bằng tất cả yêu thương. Nhưng cả tháng trôi qua, Hoài vẫn không trả lời. Viên tự nhủ: “Có lẽ chị bận. Có lẽ chị không thể viết lại. Cũng có thể... chị không muốn.” Dù lòng thắt lại, cô không trách, chỉ âm thầm giữ lại một nỗi buồn rất nhẹ - như thể mình đã đánh mất một điều gì quý giá mà không hay biết. Mỗi người đều mang một vết thương riêng, nhưng họ đều đang sống, đang cố gắng.Và dù lá thư ấy không bao giờ đến tay Hoài - ít nhất là lúc này thì tình thương trong đó vẫn âm ỉ cháy như một ngọn đèn nhỏ trong lòng Viên, soi lối cho cô tiếp tục bước.
Mấy ngày sau Lễ Phục Sinh ,Hoài nhận được một lá thư. Vẫn là nét chữ run run già nua, nhưng không phải của Viên. Hoài khẽ cau mày, mở ra xem. “Hoài à, Thím Sáu viết thư này trong nước mắt. Viên nhà con bệnh nặng, yếu lắm rồi. Bác sĩ nói khó qua khỏi. Con có thể xin sơ cho về thăm nó một lần cuối, kẻo muộn. Thím mong con về kịp. Thím Sáu”
Tay Hoài run lên. Bức thư rơi xuống nền gạch lạnh. Chuyến về quê kéo dài ba ngày. Đường sá lầy lội vì mưa, xe ngựa lại hư giữa chặng. Trái tim Hoài như bị bóp nghẹt trong từng phút giây trôi qua. Trong đầu cô, hình ảnh của Viên hiện lên rõ mồn một - đôi mắt buồn, nụ cười gượng, và vòng tay ôm chặt ngày chia ly.
“Em gửi chị cho Chúa.” Câu nói đó giờ vang lên như một lời tạm biệt. Khi chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, trời đã về chiều. Mùi khói bếp, mùi đất ẩm sau mưa, và một sự im lặng đến nghẹt thở phủ khắp không gian. Hoài bước vào sân, lòng như bị xé đôi. Không còn kịp nữa. Mẹ ngồi bên bàn thờ Viên, đôi mắt trũng sâu vì khóc cạn nước mắt. Thím Sáu tiến đến, trao cho Hoài một bọc giấy nhỏ được buộc bằng sợi chỉ màu đỏ đã bạc màu. Hoài ôm lấy bọc thư, lòng nghẹn ngào. Bên trong là một bức thư được gấp gọn, giấy đã ố vàng vì ẩm, góc thư vẫn còn dấu vết nước mắt cũ.
“Thím định đưa con sau tang lễ… nhưng thôi, giờ là lúc con nên đọc nó. Viên nhờ thím gửi … mà bưu điện trục trặc, thư không gửi đi được. Thím cất kỹ, chờ con về.”
Hoài đón lấy bức thư, nét chữ ngoài bì thư là của Viên - quen thuộc đến nhói lòng. Cô đứng dậy nhẹ nhàng đi vào phòng, vẫn trang nghiêm của một nữ tu nhưng bây giờ từng bước chân ấy lại nặng nề và đau lòng đến lạ thường. Căn phòng cũ hai chị em từng ôm nhau ngủ quên trong tiếng rì rào gió giờ lạnh tanh. Hoài ngồi xuống mép giường, mở lá thư, từng con chữ như đâm sâu vào ngực.
“Chị Hai, Em viết thư này trong một buổi tối mà em thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Em thương chị ! ”.
Hoài nhắm mắt lại trong giây lát.Trong ký ức cô, Viên lúc nào cũng tươi như nắng sáng. Mấy ai nghĩ rằng, đằng sau sự mạnh mẽ đó, Viên lại cất giấu một cõi u uẩn riêng…“Em biết chị luôn lo cho tụi em được học hành nên người, sống tử tế. Em thấy hết. Em mang ơn hết. Em tin chị yêu gia đình nghèo khổ này hơn ai hết,lúc lựa chọn rời đi hẳn chị phải khổ sở và đau lòng lắm…Chị chọn từ bỏ tất cả từ gia đình đến hết tâm can của mình để bước theo tiếng Chúa. Dù đây không phải là cái chết xác thịt, nhưng sự mạnh mẽ nơi chị làm em nhớ đến Anrê niên thiếu ngày xưa. Nhưng có lúc em giận chị. Em trách chị vì sao lại cứ quyết liệt như vậy, cứ như thể chị sẽ rời bỏ em mãi mãi. Đêm hôm đó… em đã nói những lời không nên nói. Là vì em buồn. Buồn đến đứt ruột. Em cảm thấy mình bị bỏ lại. Trong căn nhà này, trong cái gia đình đông đúc mà ai cũng phải gồng lên sống, em lại thấy mình nhỏ bé khôn cùng”. Hoài siết nhẹ mép thư. Mắt cô cay xè. “Em cũng xin lỗi… vì đã không kể cho chị nghe điều này sớm hơn. Em sợ bị cười. Sợ chị nghĩ em mộng mơ, yếu đuối. Nhưng thật lòng… em đã từng có một mong muốn rất khác.” Từng từ, từng câu như rơi chậm rãi xuống lòng Hoài, ngấm qua từng thớ thịt.
“Em đã từng muốn trở thành một nữ tu. Đang muốn. Và luôn muốn.”
“Từ hồi bé, khi thấy sơ Maria Ly bước qua sân nhà thờ với bộ áo dòng trắng, em đã thấy lòng mình dịu lại. Em không hiểu vì sao. Em chỉ thấy nơi đó - giữa sự yên lặng và bình an - như là chốn em thuộc về. Em chăm đàn, chăm học, chăm sống tử tế, một phần vì chị, nhưng phần sâu hơn, là để chuẩn bị cho ngày đó. Một ngày em có thể đứng trong tu viện, âm thầm cầu nguyện, phục vụ người khác như cách Chúa dạy.”
“Chị từng nói: ‘Chỉ cần tin vào Chúa, Ngài sẽ giúp chúng ta.’ Giờ em mới thấy câu đó đúng biết chừng nào. Chị đã chọn đúng rồi. Em thấy rõ Chúa đang lắng nghe, đang đoái thương gia đình mình. Ba đã ít uống rượu hơn, nhà mình cũng bớt u ám như ngày xưa. Mỗi đêm em đều cầu nguyện, và em tin chị cũng thế. Có lẽ Chúa đang lắng nghe cả hai đứa mình.”
“Nếu có thể… chị Hai, em vẫn ước được một lần khoác lên mình bộ áo dòng ấy. Dù chỉ một lần. Rồi chết đi, em cũng thấy đời mình trọn vẹn. Em thương chị. Thương nhiều hơn cả những lời em từng dám nói.” Hoài đưa mắt nhìn lên trần nhà, bất giác mím môi lại, nén một tiếng nấc.
“Em à…” - cô thì thầm - “Chị không biết. Chị thật sự không biết em khao khát như vậy. Chị đã quá mải mê với con đường của mình, mà quên lắng nghe em. Chị cứ nghĩ mình đang cứu lấy cả hai, mà thật ra, chị đã để em một mình đối diện với tất cả.”
Trong lòng Hoài trào lên một cơn sóng dằn vặt. Giá như cô chịu ngồi lại lâu hơn đêm đó. Giá như cô hỏi em một câu: “Viên, em thật sự muốn gì?” Giá như…
Nhưng Viên không trách. Ngay cả trong thư, Viên vẫn xin lỗi. Vẫn thương. Vẫn tin Và chính niềm tin đó - trong trẻo, tuyệt đối - là thứ khiến Hoài đau đớn nhất. Viên chưa bao giờ ngừng tin vào Chúa, ngừng tin vào chị mình, ngừng hy vọng vào một thế giới tốt đẹp hơn - dù chỉ là trong mơ.
Ngoài trời vừa đổ mưa nhẹ. Những hạt mưa rơi lách tách trên mái tôn như lời cầu kinh nhỏ, dịu dàng mà thấm sâu. Có thể Viên không nhận ra , rằng Chúa không chỉ chọn mỗi Hoài nhưng là chọn cả Viên nữa chỉ là cách thức Ngài làm khác nhau như ngày xưa Chúa đã chọn Thánh Anrê vậy. Có thể Viên chưa từng khoác lên mình chiếc áo dòng. Nhưng giấc mơ ấy - Hoài nguyện sống trọn vẹn thay em. Vì đó không chỉ là giấc mơ của Viên. Mà còn là tình yêu mà Viên đã trao trọn - cho chị mình, cho gia đình, và cho Chúa.
Têrêsa Y Lệ Thư
Dòng Nữ Tỳ Chúa Giêsu Tình Thương
(Cuộc thi: Người Chứng Thứ Nhất)