- Ngoài trời đổ mưa như trút. Sấm chớp vang rền khắp xã Đồng Lạc.
- Ngọc Thiện đang hú hồn hú vía thì điện thoại vang reo. Thấy số lạ nó lưỡng lự nhưng rồi cũng bắt máy.
- Alô, Ngọc Thiện xin nghe. Xin lỗi ai đấy ạ?
- A … a …alô. Anh là Ngọc Hạnh đây.
- Ngọc Thiện khựng người lại, mặt đỏ bừng hơn người say nắng.
- Ngọc Thiện ơi, đừng cúp máy. Anh muốn nói với em một lời cảm ơn từ trái tim.
- Lời cảm ơn từ trái tim?
- Mưa đã bỏ đi. Ngọc Thiện tự hỏi sao anh lại có số điện thoại của mình và gọi cho mình vậy ta? Tim Ngọc Thiện đập thình thịch, tai đang nghe rõ từng lời.
- Anh cám ơn em đã cho anh một tình bạn trung thành, chịu gặp để nghe những lời lúc này, lúc anh đang gặp khó khăn mà không người san sẻ. Anh tin rằng Chúa không bỏ anh, Ngài vẫn an ủi và hiện diện cách nhẹ nhàng, nhân hậu để anh bắt đầu lại với một khởi đầu mới như lời em nói trước đây… Ngọc Thiện thấy mình hơi liều lĩnh khi đồng ý gặp Ngọc Hạnh. Ngọc Thiện sợ mối tình cũ không rủ cũng tới thì nguy to….
- Nhớ lại đôi bạn thân những ngày học cấp 3. Ngọc Hạnh học trên một lớp, nhưng tụi nó ở trọ gần nhau. Mọi chuyện từ đi học, ăn uống, sinh hoạt gần như chúng đều không thể thiếu nhau. Các bạn ở cùng, ai cũng bảo một đôi uyên ương hoàn hảo. Hoàn hảo cả về gia cảnh cũng như chính hai đứa.
- Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Ngọc Hạnh học Trường Sĩ quan Lục Quân 1, ở Quốc Lộ 21, Cổ Đông, Sơn Tây, Hà Nội. Ngọc Thiện học ở trường Đại Học Hùng Vương đường Nguyễn Tất Thành, Nông Trang, Thành Phố Việt Trì, Phú Thọ. Tuy hai người học ở hai nơi khác nhau, nhưng đôi bạn thường xuyên liên lạc thư từ, điện thoại và luôn lặp lại quyết tâm chờ đợi nhau khi ra trường thì xây dựng tổ ấm uyên ương. Ngọc Hạnh yên tâm ăn học, đến khi ra trường Ngọc Hạnh về công tác trong Ban chỉ huy quân sự của tỉnh, bên ngành chỉ huy tham mưu, với mong ước sẽ rước Ngọc Thiện về dinh.
- Ai ngờ, thật chẳng may cho Ngọc Hạnh, khi dòng đời đang xuôi chảy êm ả thì Ngọc Thiện lại chọn cho mình dòng đời chảy ngược. Ngọc Thiện đã đi tu. Ngọc Thiện đem tình yêu của mình đến cho mọi người chứ không dành cho một người duy nhất là Ngọc Hạnh. Khi biết được điều này Ngọc Hạnh vô cùng đau khổ bởi hơn mười năm hy vọng và chờ đợi. Tim Ngọc Hạnh “đau nhói” nhưng lấy hết can đảm của một nam nhi mà đồng ý và tôn trọng quyết định của Ngọc Thiện. Ngày hai người chia tay trời cũng cảm động “rơi lệ”. Họ cũng khóc theo mưa. Cuối cùng hai người hứa với nhau là nâng đỡ nhau trong lời cầu nguyện... Thế là mỗi người một phương.
- Thời gian cứ thế trôi theo dòng đời, lâu lắm rồi Ngọc Thiện và Ngọc Hạnh không gặp nhau. Nhưng thật bất ngờ trái đất quay tròn đúng lúc, khi Ngọc Thiện về thăm Bố đang nằm bệnh viện. Đi ngang qua phòng Phục hồi Chức Năng của bệnh viện Việt Trì vô tình Ngọc Thiện thấy Ngọc Hạnh đang hiện diện tại đây.
- Thấy Thiện, Hạnh nở một nụ cười mệt mỏi, trông như cuồng loạn và tuyệt vọng. Thiện kinh ngạc khi nhìn thân hình tiều tụy của Hạnh sau nhiều đêm mất ngủ ngày không ăn…. Không kìm nổi xúc động, Ngọc Hạnh đã khóc Ngọc Thiện lúng túng nhưng cố giữ bình tĩnh đưa cho Ngọc Hạnh một cái khăn lau khô dòng lệ. Hạnh gắng gượng nắm tay Thiện và lắp bắp…. Anh mất tất cả rồi!!!
- Ngọc Thiện biết chuyện tai nạn của gia đình Ngọc Hạnh từ lâu. Mẹ, vợ và con gái của Ngọc Hạnh đã ra đi không có ngày trở lại. Ngọc Hạnh thì đang trong tình trạng cười không nổi, khóc cũng không xong. Không dám ngước nhìn Thiện, Hạnh nhìn xuống đất, rồi gượng cười, một nụ cười nhạt nhẽo của một cõi lòng đang tan nát. Để đánh tan bầu không khí buồn bã đang ùa về, Thiện quay về phía Mẹ vợ của Hạnh để nghe những lời của bà nhưng nào ngờ cũng một tầng cảm xúc ấy.
- Dì ơi, từ ngày tai nạn ấy ấp đến, Hạnh không còn người thân thích nào của bên nội. Gia đình con đón Hạnh về nhà và coi Hạnh như con trai của mình. Đưa đi chữa bệnh nhưng hình như Hạnh bị trầm cảm Dì ạ. Hạnh không nói một câu nào suốt thời gian qua. Thỉnh thoảng nó mới gọi tên bé Hưng đứa con nhỏ của nó. Xin Dì cầu nguyện xin Chúa giúp Hạnh và gia đình con với. Hạnh như thế này gia đình con không biết phải làm gì cho Hạnh tốt hơn, Dì ạ. Ngọc Thiện lắng nghe với niềm cảm thông sâu sắc. Lòng Thiện thưa với Chúa: Chúa ơi, con phải làm gì đây? Con phải làm thế nào trong vai trò là một nữ tu? Con sợ… con yếu đuối lắm xin Chúa giúp con, Xin Chúa chữa lành Hạnh.
- Sau đó Thiện và bà dìu Hạnh ra hành lang ngồi hóng mát. Cơn gió buổi chiều nhè nhẹ đang theo ánh hoàng hôn chạy về. Ngồi đối diện với Ngọc Hạnh, Ngọc Thiện lên tiếng trước: Anh Hạnh ơi, giơ tay lên đầu đếm tóc nào. Hạnh vẫn im lặng. Ngọc Thiện nói tiếp: anh lấy tay bóp chặt mũi lại cho em coi. Lúc này Hạnh bật cười. Thấy có dấu hiệu tốt Ngọc Thiện liền nói: anh bịt hai mắt lại và nhìn em thật to nào! Bây giờ dường như không chịu nổi Hạnh lên tiếng. Bịt mắt nhìn sao được. Hạnh vừa dứt lời, Thiện hỏi tiếp: anh còn nhớ ai đây không? Đưa mắt nhìn lững thững một lượt từ chân đến đầu Hạnh ấp a ấp úng…. Em… em… em…em… là Ngọc Thiện!!!
- Đúng rồi! Ngọc Thiện… anh ơi đến “sợi tóc trên đầu Chúa cũng đếm cả rồi”, anh đừng như thế nữa. Hãy đứng dậy lần nữa với một khởi đầu mới thôi! Ngọc Thiện cố tình nói vậy để Hạnh quên mọi u buồn. Anh để cho Chúa dùng anh theo ý của Người chứ, phải không anh? Đã có lần anh đồng ý với em chuyện này mà. “Mọi lo âu hãy trút cả cho Người, vì Người chăm sóc anh em”(1Pr 5,7). Thánh Phêrô nói: “anh em là những kẻ phải chịu đau khổ ít lâu, chính Thiên Chúa sẽ cho anh em được nên hoàn thiện, vững vàng, mạnh mẽ và kiên cường” (1Pr 5,10). Cuộc sống này rất thánh thiêng, huyền nhiệm và cao quý nhưng vẫn là một cuộc chiến đấu. Trong trận chiến đấu này, anh không thể chiến thắng nếu anh không biết luật. Luật của tin yêu và phó thác. Chúc anh mau lành mạnh, bình an và luôn có niềm vui mới mỗi ngày. Xin Thiên Chúa chúc lành cho anh. Em sẽ cầu nguyện cho anh. Khuôn mặt Hạnh rạng rỡ như hoa mặt trời. Ngọc Thiện chào Hạnh ra về.
- Từ hôm đó, sức khỏe của Ngọc Hạnh có chiều hướng tốt. Mỗi ngày Ngọc Hạnh cố gắng gượng dậy để ăn, để uống thuốc, để tập luyện cho các phần cơ thể bị tê liệt dần bình phục. Điều tiếp theo là Ngọc Hạnh xác định được nguyên nhân căn bản của bệnh trầm cảm và đặt ra những mục tiêu cụ thể. Mục tiêu là Ngọc Hạnh luôn nhìn nhận mọi việc bằng một thái độ tích cực và tập trung vào những việc có thể làm được thay vì chỉ nghĩ đến những gì đã xảy ra trong quá khứ. Sau đó, Ngọc Hạnh đưa ra khóa biểu trong ngày từ việc xếp mùng, mền đến việc đánh răng, rửa mặt, đọc kinh và đọc sách… Khi thực hiện, Ngọc Hạnh luôn theo dõi và giám sát chặt chẽ hành động của mình. Nhờ đó cuộc đời của Ngọc Hạnh đã thay đổi. Vui hơn nữa là Ngọc Hạnh đã trở thành một ông Biện trẻ tuổi nhất trong giáo xứ.
- Ngày biết tin Thiện mới được về phép, Hạnh chở mẹ vợ và cháu Hưng đến nhà Thiện. Vừa thấy Hạnh, Thiện vui mừng chào ông Biện trẻ tuổi nhất của giáo xứ. Rồi lặp lại: Đứng dậy lần nữa với một khởi đầu mới sẽ thấy đời tuyệt vời và cuộc đời được biến đổi phải không nào?
- Hạnh cám ơn Dì Thiện bằng cả trái tim. Nhờ Dì cầu nguyện và động viên Hạnh đã vượt qua khó khăn trong lúc tưởng chừng như mình đã chết.
Ngọc Thiện cười thật tươi rồi nói: mọi biến cố của cuộc đời Chúa đã đếm sẵn rồi! Ngày đó là lúc Chúa muốn làm cho ông Biện trẻ điều tốt đẹp hơn thôi, em có giúp được gì cho ông Biện trẻ đâu. Em quên hết là mình đã nói gì với ông Biện trẻ rồi.
Còn Hạnh thì nhớ rõ mồn một từng cử chỉ và lời nói tuyệt vời của Dì Thiện. Sau cuộc vật lộn từ đáy vực sâu của bệnh tật trở về, ngày nào Hạnh cũng cầu nguyện xin Chúa giúp bằng lời kinh này: “Lạy Cha, con biết ơn Cha vì con được sống và đón chào một ngày sống mới từ nơi Cha. Con sẵn sàng đón nhận ngày hôm nay với lòng quảng đại, niềm vui và một trái tim xác tín trong Cha. Xin cho con mạnh dạn đón nhận những khó khăn mà con đang đối mặt hôm nay: không than vãn, phàn nàn, u buồn hay bỏ cuộc một cách dễ dàng. Con đặt niềm tin nơi Chúa Giêsu. Con tin Người sẽ không từ bỏ và Người sẽ giúp con vượt qua mọi chuyện. Con cầu xin Mẹ Maria là Mẹ của con luôn đồng hành với con để sống cuộc sống tin tưởng vào Chúa Cha như Mẹ đã tin. Con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng con. Amen”.
- Ông Biện trẻ ơi, cám ơn Chúa đã dành điều tốt đẹp cho anh. Anh đã được Chúa chọn đấy! Người ta thường nói các người nổi tiếng trên thế giới đã từng là những người phải trải qua đủ loại thử thách gay go. Nếu không gặp biến cố đó có lẽ anh khó phát triển nghị lực, tiềm năng của mình nhất là công việc phục vụ nhà Chúa với vai trò của một ông Biện trong hiện tại. Em cảm ơn Chúa cho anh từ tận trong sâu thẳm trái tim em, đúng là “đối với Thiên Chúa không có gì là không thể”. Ước gì danh Chúa ngày càng được tỏa lan ngang qua sứ vụ Chúa trao cho anh.
Dấu Lặng Đơn